Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1224: Ăn mày tới à. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:43
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hương Hương là một con heo vừa khác biệt, vừa dễ thích nghi với hoàn cảnh.
Nó đến nhà họ Tống đã tròn hai ngày. Trên núi, người ta đặc biệt dành cho nó một ô chuồng riêng để thích nghi môi trường mới, tiện thể cũng để theo dõi cách ly vài ngày.
Rời xa ba Đại Bảo và ông bà nội của mình, Hương Hương giờ không còn được ăn táo, chuối, lê, hay những bữa “cơm heo” được chuẩn bị tinh tế hàng ngày nữa.
Những gì nó nhận được, chỉ là cám mì trộn cám gạo y như các con heo khác.
Mà cám trộn đó có thể là lá rau, cũng có thể là lõi rau, thậm chí là đầu rễ rau.
Nhưng mà…
Thao Dang
Nó chưa từng ăn món nào ngon như vậy luôn ấy!! cạp cạp cạp cạp!!
Hương Hương mặc cái áo bông hoa đỏ của mình, nhanh chóng thích nghi với c.uộc sống nằm ngủ trên đống rơm khô.
Nếu thật sự phải nói có điểm gì thiếu sót… thì có lẽ là: nó không còn được ông bà dắt đi dạo ở chợ thơm phức mỗi sáng nữa thôi.
Dù vậy, trên núi cũng có cái vui riêng, đi dạo loanh quanh một chút, bên cạnh chuồng heo còn có thể ủi được vài hạt sồi hay vỏ hạt gì đấy khô khô, cũng rất có tính giải trí.
Hương Hương nhìn cái máng ăn xi măng đơn sơ của mình, lúc này chẳng nhớ gì đến cái chậu sứ trắng chạm hoa xinh đẹp ở nhà, mà chỉ nghĩ tới một điều…
Cơm đâu rồi cơm đâu rồi cơm đâu rồi!
…
Lúc này mọi người đều bận lên núi, ông chú Bảy tạm thời kiêm luôn việc cho heo ăn, bưng thùng cám tới, nhìn cái áo bông đỏ của Hương Hương đã lấm lem, không nhịn được lầm bầm:
“Cái áo này có phải nên cởi ra rồi không?”
Cái giống heo ngoại này đã loè loẹt rồi, ăn mặc cũng loè loẹt nốt.
Từ khi Hương Hương được đưa về, dù được chuồng riêng, nhưng mấy con heo trắng nhà mình chẳng thèm liếc nó lấy một cái, rõ ràng là chê giống má không ra gì. Mấy con heo rừng thì cũng chẳng buồn dây vào.
Cứ thế này, tính ra mai mốt lấy ai phối giống đây?
Sang năm mà không sinh được bảy tám lứa heo con, thì thịt nhà còn phải dè xẻn, cái cảnh sống này đúng là bết bát lắm.
Đang suy nghĩ, thì thấy Trương Yến Bình lái xe điện xuống núi.
Ông chú Bảy gọi với theo:
“Yến Bình à, hay là chúng ta tháo cái áo bông của con heo này đi? Mặc trong chuồng heo, ủi đất, ủi rác, còn ủi cả cành cây mục, bẩn quá!”
Trương Yến Bình nghĩ cũng đúng. Nhưng ông chú Bảy lớn tuổi rồi, không yên tâm để ông vào chuồng lôi áo heo, bèn chủ động bước vào:
“Để con làm, Hương Hương nghe nói thể chất tốt lắm, không sợ lạnh, chắc không cảm đâu.”
“Không đâu.” Ông chú Bảy gật đầu chắc nịch:
“Yến Nhiên với tụi kia kiểm tra rồi mà, bảo là hoàn toàn khoẻ mạnh. Cách ly cũng hai ba ngày rồi, heo nuôi nhà nữa, có gì mà sợ chứ?”
“Theo ta thấy, cởi xong cái áo là có thể thả chung chuồng được rồi.”
Phối giống phải tranh thủ thôi còn gì!
Trương Yến Bình nghĩ thấy cũng hợp lý:
“Được, phải cho tụi nó làm quen dần.”
Vừa nói vừa mở cửa vào chuồng, cẩn thận dụ Hương Hương để tháo áo cho nó.
Ông chú Bảy lại nhìn Hương Hương to uỵch gần 600 cân, lắc đầu tặc lưỡi không thôi:
“Giờ người ta rảnh quá, nuôi gì cũng dám nuôi!”
Heo 600 cân, cũng may sân nhà họ Tống đủ rộng.
Nhìn lại đồng hồ, cũng gần tới giờ nấu cơm trưa rồi, ông gọi một tiếng rồi quay lưng về nhà trước.
…
Lúc này, tên đồ đệ làm người ta nhức đầu nhất, Bạch Ngôn, tức đầu bếp Bạch, cũng vừa xuống xe ở đầu làng, đang đứng đối mặt với bác tài, mặt đối mặt mà cãi nhau.
“Chạy từ ga cao tốc đến đây hơn một tiếng mà đòi tôi 400 tệ, ông c.h.ặ.t c.h.é.m người quá đáng quá rồi đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1224-an-may-toi-a-1.html.]
Tài xế cũng không vừa.
c.h.ặ.t thì c.h.ặ.t đấy, nhưng có tài xế taxi nào không c.h.ặ.t c.h.é.m đâu?
Ông ta thầm nghĩ: Anh không trả giá, giờ còn trách ai?
Thế là cũng chẳng khách sáo, ông ta to tiếng luôn:
“Anh nói gì kỳ vậy? Nếu không đồng ý giá, sao không trả giá từ đầu? Lúc đó còn làm bộ giàu sang, tôi tưởng anh không thiếu tiền. Giờ đến nơi lại quay ra cù nhây, tính giở trò à?”
“Chà chà!” Bác tài lái xe giao tiếp đủ loại người mỗi ngày, ứng biến đã thành bản năng, giờ nhếch mép châm chọc:
“Trông cũng có tuổi rồi, mà 400 tệ cũng không móc nổi hả? Đầu năm đầu tháng mà… Thôi được rồi, coi như tôi nhường anh 5 tệ đó!”
Đầu bếp Bạch nổi đóa liền: “Tôi thiếu ông cái năm tệ đó à?!”
Tài xế trợn mắt nhìn lại: “Nếu anh thiếu 395 tệ còn lại thì càng tệ hơn đó! Trông cũng đâu có trẻ gì, mà tiền xe cũng trả không nổi là sao?”
“Không phải… Anh đến cái làng này làm gì? Tìm người thân à? Vậy gọi điện cho họ ra trả tiền đi, tôi chờ được.”
đầu bếp Bạch tức đến muốn ngất.
Chờ được?!
Ông có biết lương và chia hoa hồng hồi trước tôi được bao nhiêu không?!
400 tệ ở đây mà cũng là vấn đề à? Nếu không phải vì đem nhà đi thế chấp đổ hết vào cái “Khu sinh thái Du Nhiên”, rồi gánh bao nhiêu trách nhiệm trên vai, tôi thèm phải vì mấy trăm tệ mà dây dưa với ông?!
Huống hồ hôm nay tôi còn định đến gặp sư phụ Tống, để lại ấn tượng tốt, giờ mà vì 400 tệ mà cù nhây ở đây, thì ra thể thống gì?
Anh ta nghĩ tới đó, c.uối cùng vẫn nén nhịn, giận dữ móc điện thoại ra:
“Được được được, 400 thì 400! Không cần cái năm tệ bố thí của ông.”
Tài xế giơ điện thoại quét mã, vừa nhìn anh ta vừa lầm bầm, trong lòng nghĩ: Năm tệ không phải tiền chắc? Ông này đúng là sĩ diện hão!
Chỉ là… nhìn anh ta cũng chẳng giống kiểu “vinh quy bái tổ” gì cho lắm.
Nhưng thôi, tiền nhận rồi là được.
Vậy là ông ta đóng cửa xe cái rầm, mặt mày lập tức biến đổi, tươi cười nói:
“Số điện thoại tôi đưa anh rồi đó, lúc về cần xe thì cứ gọi nha, tôi chạy tới ngay, yên tâm, lúc đó tính rẻ hơn!”
Đầu bếp Bạch m.á.u dồn lên não: “Không cần! Mau đi đi!”
Chờ chiếc taxi đi xa tít tắp, anh ta mới phản ứng lại một cách chậm chạp.
Cái đó… Sư phụ Tống hồi trước… giờ ở đâu ấy nhỉ?
Sao cái làng này thay đổi ghê vậy?!
Mà lạ thật, giữa ban ngày ban mặt, sao không thấy một bóng người trên đường?
Đầu bếp Bạch bắt đầu thấy hơi bất an.
…
Mà đúng lúc này, cả làng đang tập trung hết trên sườn núi.
Mấy người khỏe mạnh còn ở lại trong thôn hôm nay đang trồng cây quýt.
So với mấy cây táo to đùng trước đó, quýt sau khi cắt tỉa thì thân cây gọn nhẹ hơn, lúc này mọi người vừa trồng xuống hố đã đào sẵn, vừa rôm rả trò chuyện:
“Chúng ta ở đây trồng quýt, sau này chắc cũng chỉ ra mấy trái quýt vỏ dày thôi ha? Mấy loại vỏ mỏng thì sợ không chịu được rét, chắc sống không nổi đâu.”
“Vậy mấy trái quýt vỏ dày đó bán được không?”
“Chắc cũng tạm được chứ? Năm nay ở Thạch Đầu Pha bán 1 tệ một cân đó, tự hái nha. Ai muốn giao tận cổng thì 2 tệ một cân.”
“Nhưng mà củ cải với cải thảo nhỏ nhà họ Tống cũng bán được giá trên trời đó, quýt chắc chắn không chỉ có giá đó đâu.”
Cả đám tám chuyện rôm rả, có người đột nhiên tiếc rẻ:
“Biết sớm vậy tôi cũng trồng vài cây trước cửa nhà rồi.”
Thì đúng mà, đất nhà Tống Tam Thành toàn mời chuyên gia về trồng, mà lại là giáo sư nổi tiếng thật sự nữa cơ!