Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 999: Huynh Đệ tình thâm
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:34
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai cậu nhóc cứ ríu rít bàn tán, mỗi người một tâm trạng, còn Tống Đàm thì thong thả bày biện từng thứ một cách có trật tự.
Bày xong, cô lui lại hai bước, mỉm cười gọi:
“Kiều Kiều, tới cắt dâu tây đi nào.”
Dương Chính Tâm vừa thấy Tống Đàm mở hộp dâu tây ra, lập tức xung phong:
“Để em, để em làm cho! Thật ra cũng đâu cần làm kỹ thế đâu chị gái, em thấy mấy gian hàng dâu tây người ta có ai tỉ mỉ tách c.uống như mình đâu… Ơ, cắt thật hả?”
Kiều Kiều đã sẵn sàng cầm con d.a.o cắt hoa quả nhỏ xíu, nghe vậy liền nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu bạn:
“Phải cắt chứ, dâu nhà em quả nào quả nấy to lắm, không cắt thì đâu có đủ phần cho mọi người.”
Nói xong lại lo lắng liếc về phía trước, nơi có một đoàn người đang túm tụm lại.
Chẳng lẽ không cho giám khảo ăn thoải mái à?
Dương Chính Tâm im bặt.
Huynh đệ thì đúng là huynh đệ, nhưng sao làm việc cứ kiểu... quá tiết kiệm thế này?
Cha mình bảo rồi, người khác keo kiệt chưa chắc do bản tính, có khi cũng là vì hoàn cảnh khó khăn… Thôi, nhìn vậy chắc Kiều Kiều nhà nghèo thật rồi.
Nghĩ đến đây, cậu ta lại thấy thương thương.
Nhưng mà, dù nghèo, được vào vòng sơ khảo thế này chắc chắn sản phẩm cũng không tệ đâu. Tết này phải nhờ cha mua ít hàng ủng hộ thôi…
Đúng lúc đó, một luồng hương thơm ngọt lịm vừa như mùi dâu tây, lại phảng phất hương đào chín, nhẹ nhàng lướt qua sống mũi như có bàn tay vô hình khẽ khàng vuốt ve.
Thơm… thơm c.h.ế.t mất!
Dương Chính Tâm lập tức hít sâu hai hơi, nhìn sang Kiều Kiều mà hai mắt lấp lánh như sao:
“Trời ơi! Dâu nhà em sao mà thơm dữ vậy?! Chỉ ngửi thôi cũng thấy đủ xứng đáng đoạt giải rồi!”
Cậu ta nói câu này tuyệt đối không phải tâng bốc, mà là thật sự bị mùi hương đó đánh gục. Tự hỏi đã ăn bao nhiêu loại dâu tây rồi, mà chưa từng có loại nào chỉ mới thoảng qua mùi hương đã khiến đầu óc mình trống rỗng thế này.
Kiều Kiều thấy vậy thì vô cùng đắc ý, còn lén liếc Tống Đàm một cái như để kiểm tra tình hình. Sau đó, cậu nhanh tay lấy một quả dâu to tròn bóng bẩy, đỏ hồng lấp lánh dưới lớp ánh sáng mờ mờ, đưa cho Dương Chính Tâm:
“Ăn thử đi, đảm bảo ăn còn ngon hơn ngửi đó!”
Dương Chính Tâm c.ung kính nhận lấy, hai tay nâng niu quả dâu như báu vật, chỉ dám nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ ở đầu quả bằng hai chiếc răng cửa, chẳng nỡ cắn mạnh.
Rồi… không còn rồi…
Trời ơi, sao lại có thứ gì ngon đến thế này chứ?!
Dương Chính Tâm phát c.uồng, hai mắt đỏ hoe, ôm c.h.ặ.t cái c.uống lá dâu còn lại mà lao thẳng về phía Tống Đàm, giọng tha thiết như sắp khóc:
“Chị ơi! Chị xem cái ‘khảo sát thị trường’ em làm có tốt không?”
Tống Đàm bật cười, cố ý trêu:
“Khảo sát gì mà khảo sát, chẳng phải cậu đi… xin ăn đấy à?”
“Không phải! Thật mà!” Dương Chính Tâm chỉ tay vào đống bánh bao, bánh nướng mà mình xin được, nghiêm túc ra dáng lắm:
“Đây đều là em lựa kỹ rồi, đảm bảo là mấy loại bột mì ngon nhất đấy!”
“Ồ… thế thì cảm ơn cậu nhé, tiểu Dương.”
“Không! Chị ơi, chị gái ơi, cầu xin chị! Em… em thật sự muốn ăn thêm một quả dâu nữa!”
Lần này Kiều Kiều sốt sắng hẳn lên, ôm khư khư khay dâu:
“Đó là chị em! Không được chia cho anh!”
Vừa nói vừa bảo vệ Tống Đàm như bảo vệ bảo bối, còn bỏ luôn con d.a.o nhỏ xuống.
Tống Đàm bật cười, đẩy nhẹ cậu em ra:
“Được rồi, cắt nốt đống dâu rồi lấy màng bọc thực phẩm đậy lại.”
Dương Chính Tâm cũng không chịu thua, tiếp tục lải nhải:
“Vừa nãy em nhận làm huynh đệ với anh rồi mà! Chị ơi, cho em thêm một quả đi mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-999-huynh-de-tinh-tham.html.]
Kiều Kiều cầm con d.a.o nhỏ đứng đực ra, đầy khó hiểu nhìn cậu bạn lải nhải gọi “chị ơi” mãi không biết ngượng, lần đầu tiên trong đời thấy có người gọi chị mà khiêm tốn khẩn khoản như thế.
Lạ quá đi mất!
Nhìn bộ dạng khổ sở thèm thuồng của Dương Chính Tâm, Tống Đàm c.uối cùng cũng không nhịn được bật cười, khoát tay hào phóng:
“Được rồi, được rồi! Biết rồi mà! Đợi bọn chị về quê sẽ gửi cho cậu hẳn một thùng dâu tây!”
Dương Chính Tâm nghe vậy, suýt nữa thì vui sướng đến phát khóc.
Trong khi đó, Kiều Kiều vừa cắt xong đợt dâu Tuyết Thỏ, ngẩng đầu nhìn những quả Chân Hồng Mỹ Linh nhỏ hơn hẳn một vòng, có phần do dự:
“Chị ơi, cái này có cần cắt không?”
Tống Đàm liếc nhìn, khẽ lắc đầu:
“Cái này thì thôi đi, cắt nữa là bé tí tẹo, nhìn chẳng ra làm sao cả.”
Mấy quả Chân Hồng Mỹ Linh tuy nhỏ chỉ tầm 20-30 gram, nhưng màu sắc đỏ sẫm ánh đen, được đựng trong hộp chuyên dụng, trông sang trọng hơn hẳn.
Cậu bạn Dương Chính Tâm vừa ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, lập tức lại bị hương vị mê hoặc đến đứng không vững, hồn bay phách lạc.
Nhưng lần này Kiều Kiều đề phòng lắm, lập tức đậy hộp lại:
“Cái này không ăn! Cũng không cắt! Ăn rồi là không đủ phần đâu!”
Nói xong, lại nhìn quanh gian hàng, tiếp tục hỏi:
“Chị ơi, khoai lang có cắt không? Rau có cần tách từng lá ra không? Ớt có cần thái không ạ?”
Tống Đàm suy nghĩ một chút:
“Khoai thì cắt đi, lát nữa giám khảo nếm xong, mình nấu lại với ít cơm thành cháo. Còn ớt thì thái ra, chuẩn bị ít tỏi giã nát, lát nữa trộn với rau c.uốn vào bánh hoặc ăn cùng bánh bao.”
“Rõ rồi ạ!” Kiều Kiều hào hứng bắt tay vào chuẩn bị:
“Em cắt củ cải trước nhé? Trưa nay mình xào ăn mà!”
Tống Đàm vội xua tay:
“Chưa được! Củ cải gọt vỏ cắt lát thôi, đừng bào sợi vội, sợi mỏng quá người ta khó nếm được hương vị.”
Tất cả những món đã chuẩn bị xong đều được Tống Đàm đậy cẩn thận bằng màng bọc thực phẩm.
Dương Chính Tâm thì cứ lượn quanh gian hàng, hết nhìn ngó lại giơ tay ra xin ăn, nhưng Kiều Kiều cương quyết không cho cậu ta chạm vào dù chỉ một lát củ cải.
Huynh đệ chí cốt mà quay xe nhanh quá rồi đấy?!
Cậu bạn chỉ còn biết thở dài, c.uối cùng cũng chờ được lúc đoàn giám khảo tiến lại gần.
…
Lúc này, nhóm giám khảo vẫn còn đang đánh giá ở khu số 8:
“Cần tây ở gian này cũng được phết, cọng thẳng, ít xơ, nhiều nước, ăn giòn.”
“Ờ, chỗ đó là giống của công ty hạt giống XYZ, năm ngoái còn thầu trọn gói giống khoai số 3 của ta mà, mấy khoản tạo ưu thế họ có kinh nghiệm lắm.”
“Cần tây ổn thật, nhưng chưa thấy nổi bật lắm, chắc phải qua mấy mùa cải thiện thêm đã.”
“Nhưng mà giống bí đao ở đây cũng khá hay, quả nhỏ, năng suất cao, dễ bán hơn loại to.”
“Bán dễ chứ bảo quản thì chưa chắc, vỏ mỏng dễ hỏng, đi đường dài mà va chạm tí là hỏng ngay, cái này không tiện lắm đâu.”
“Ơ kìa, các ông được mời đến để nếm thử, sao cứ lo buôn bán mãi thế?”
“Ha! Nói nghe hay quá! Hai năm trước chọn ưu phẩm xong mang đi đấu giá, chẳng bán được, thì ai chửi ầm lên đấy?”
“Phải rồi! Cây trồng mà không có đầu ra, nông dân trồng làm gì? Khen đẹp mấy mà không ai mua cũng vứt xó!”
“Thôi thôi, đừng quên mục đích ban đầu của giải thưởng này. Cân nhắc đầu ra thì được, nhưng đừng để ảnh hưởng đến đánh giá chất lượng!”
“Ờ… mà nói thật, đám chuyên làm giống chuyên nghiệp người ta tính toán giỏi hơn đám mình ngồi đây nhiều đấy.”
Nhóm giám khảo cười đùa vừa đi vừa tranh luận, phía sau là cả đoàn người gồm lãnh đạo các khu vực, ban tổ chức, truyền thông… rồng rắn kéo dài như rước đèn trung thu.
Thao Dang
Có điều, sau cả một buổi sáng nếm đủ loại rau củ sống, chẳng ai còn khí thế như ban đầu nữa, mặt ai nấy đều tái nhợt như lá cải héo trong rổ.