Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 476: Thêm mái che cho núi phía sau.

Cập nhật lúc: 2025-02-10 08:04:22
Lượt xem: 253

Mùa hè năm nay nóng kinh khủng! Mới bước vào Tiểu Thử (một trong 24 tiết khí của Trung Quốc) mà nhiệt độ đã vọt lên 39 độ.

Người bán rau, lão Triệu, lái xe đến nhà Tống Đàm, vừa vào sân đã làm ngay hai bát chè tuyết nhĩ, sau đó mới hùng hổ lau mồ hôi:

“Nóng thế này thì ai mà chịu nổi?!”

Bên cạnh, Ngô Lôi đang tất bật chuyển dưa hấu từ núi phía sau lên xe, chỉ liếc lão một cái đầy oán hận.

Thao Dang

Cơn ác mộng lao động mỗi ngày của anh ta đến từ chính cái người có đôi mắt to, lông mày rậm trước mặt này!

Đáng ghét! Sáng sớm thì đi hái rau, chiều lại đội nắng hái dưa hấu...

Mới đến làm việc nhà Tống Đàm chưa đầy nửa tháng, anh ta đã bị phơi đen nhẻm, soi gương chỉ còn thấy hàm răng trắng lóa (sâu răng thì ẩn bên trong không thấy được).

Đã vậy, vì anh ta càng ngày càng đen, mà dạo này... dạo này Lệ Lệ còn không chịu gọi video với anh ta nữa!

Ngô Lôi đau lòng cực độ.

Nhưng anh ta siết c.h.ặ.t nắm đấm, trong lòng bùng lên một ý chí chiến đấu mãnh liệt vì tình yêu:

“Lệ Lệ, em đợi anh! Chờ anh kiếm đủ tiền đặt cọc mua nhà, từ nay sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa!”

Trương Yến Bình nhìn theo bóng lưng anh ta, vừa thở dài vừa tặc lưỡi đầy cảm thán:

“Cũng may là đầu óc anh nhanh nhạy hơn anh ta một chút… Em nói xem, anh ta làm việc chăm chỉ thật đấy. Nhưng với sức vóc này, đi tìm một công việc khác cũng kiếm được gấp đôi, gấp ba tiền ở đây chứ chẳng chơi.”

“Cứ cho là làm hai năm đi, chưa nói đến chuyện đủ tiền mua nhà, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được mười, hai mươi vạn gửi về cho gia đình… Sao anh ta lại…”

“Ai mà biết?”

Tống Đàm cũng nhìn theo bóng lưng ngày càng vạm vỡ của Ngô Lôi.

“Có lẽ bản chất anh ta vẫn là người thích gần gũi gia đình.”

Trương Yến Bình: “…Anh sợ em đang nói anh ta ngốc đấy.”

Đúng lúc này, lão Triệu lại thở dài:

“Năm nay trời nóng thế này, dưa hấu nhà cô chắc chắn bán chạy! Sao hồi đó không trồng thêm chút nữa?”

Chút nữa á?

Tống Đàm trợn mắt, nếu lúc trước không phải vì bao nguyên cả ngọn núi mà thiếu tiền, thì với số đất trồng dưa hấu bây giờ, cô có thể chia thành cả chục lô, mỗi loại trồng một ít để ăn thử rồi!

Nhưng dù sao, lão Triệu giờ cũng là đối tác quan trọng, đãi ngộ phải nâng cấp.

Cô rót cho lão một cốc trà ủ lâu năm, hương trà nhẹ nhàng tỏa ra trước mặt, vậy mà lão vẫn tiếc nuối không thôi.

“Bảo sao được, nếu là dưa hấu bình thường thì tôi chẳng nói làm gì. Nhưng dưa nhà cô ngon quá mức luôn! Cô không biết đâu, dù tôi không bán đi nơi khác, nhưng mỗi chiều lại có người lái xe từ xa đến mua.”

“Một quả dưa giá cả trăm tệ, mở miệng là mua luôn trăm quả… Người ta đến mua kiểu đại lý luôn đấy!”

Nhưng không cách nào khác, vì đây là cuộc chiến lâu dài. Mỗi ngày chỉ có một số lượng dưa nhất định, nếu bán hết cho bọn họ thì khách hàng cũ lại không có phần, nên đành từ chối.

Tống Đàm cũng chẳng quan tâm lắm chuyện đại lý hay buôn bán sỉ.

Dù sao lượng dưa cũng chỉ có vậy, thương lái có tìm đến tận nơi cũng không thể gom được nhiều.

Cũng vì sản lượng ít, nên cô tạm thời không nghĩ đến chuyện tìm đối tác bán buôn.

Chờ sau năm nay, khi danh tiếng đã lan xa, năm sau không cần cô đi tìm, người ta tự khắc sẽ mò đến cửa.

Lão Triệu đã có nhiều năm kinh nghiệm buôn bán ở chợ rau, bây giờ cũng có chút đầu óc kinh doanh, nên bắt đầu lải nhải:

“Tôi nói cô nghe, rừng đào không thích hợp để trồng dưa hấu đâu. Dù có không gian thì vẫn chắn nắng, dưa hấu vốn không phải cây có thể trồng xen kẽ mà!”

“Năm sau cô cứ trồng đậu nành đi, còn dưa thì dành riêng một ngọn núi, chẳng phải cô lại bao thêm một quả núi nữa sao?”

Đất rộng, tất nhiên có thể quy hoạch lại rồi.

Tống Đàm đáp một tiếng: "Yên tâm."

Cô vừa quay đầu thì nhận được cuộc gọi từ bên vận chuyển, thùng trái cây của cô đã đến nơi.

Lão Triệu phấn khích:

"Lô đầu tiên bao nhiêu thùng nhỉ?"

"1.000 thùng. Hiện đang ở trung tâm logistics ngoại ô, ngày mai tôi sẽ đến kéo về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-476-them-mai-che-cho-nui-phia-sau.html.]

Lão Triệu vẫy tay:

"Kéo gì mà kéo? Trung tâm logistics đó không phải ngay ngoài thành phố à? Ở đó có người trực 24/7 mà. Ngày mai tôi đi kéo rau, tiện thể lấy về cho cô luôn."

"Người lái xe là cháu tôi, giao cho nó làm chút việc không sao, cô nếu muốn thì tặng nó thêm quả dưa hấu cũng được!"

"Được chứ!"

Tống Đàm cũng rất thoải mái:

"Tặng hai quả luôn!"

Lão Triệu lập tức cười đến nheo cả mắt:

"Được! Yên tâm, nhất định tôi làm cho cô chu toàn!"

Sau đó, ông lại háo hức nhìn cô:

"Thùng giấy của cô đã về rồi, đào trên núi bao giờ bán?"

Tống Đàm suy nghĩ một chút:

"Ngày mai đi, sáng mai thùng đóng gói đến đây thì bắt đầu hái, nhân tiện livestream bán hàng luôn, ông bên đó có cần không? Lô này để tiện lợi đều bán theo thùng."

"Bán sao? Giá thế nào?"

Lão Triệu lập tức tỉnh táo.

Tống Đàm:

"… Giá thì chưa nghĩ ra, tối nay ông thử trước rồi hẵng nói."

Ban đầu dự định giá 40 tệ một cân, mọi người còn bàn nhau là hơi đắt, dù sao đào lớn trên núi mỗi quả cũng nặng nửa cân. Nhưng hôm đó, cô tiện tay hái vài quả về nhà ăn thử...

Trời ạ!

Trương Yến Bình và Tần Quân đều không đồng ý với mức giá ban đầu.

Thế là phải nghĩ lại, thử thêm mấy quả đào chín nhất để cảm nhận mùi vị, rồi cuối cùng mới quyết định giá.

"Người gì mà… chẳng gấp gáp gì cả!"

Ngày mai mới bắt đầu hái, ngày mai mới livestream bán hàng, mà tối nay còn chưa nghĩ ra giá bán… Lão Triệu không khỏi lắc đầu cạn lời.

Ông ngồi trong phòng điều hòa một lúc, uống liền hai bát canh tuyết nhĩ ướp lạnh, thấy mát mẻ hẳn. Nhìn ra ngoài trời, mặt trời cũng sắp lặn rồi, ông vỗ m.ô.n.g đứng dậy:

"Tôi lên núi xem thử."

Tống Đàm nghĩ một chút, cũng xách một cái giỏ đi theo:

"Được, vậy hái thử chút mang về, lát nữa để ông nếm."

Cô làm vậy khiến lão Triệu cảm động vô cùng:

"Bây giờ cô thật rộng rãi!"

Câu này nói ra… chẳng phải cô còn 6.000 thùng trái cây nữa sao? Có người tiện đường mang giúp, tiết kiệm cho cô biết bao nhiêu công sức chạy lên thành phố.

Nhưng chuyện này không cần nói chi tiết quá.

Khi leo lên núi sau, lão Triệu ngẩng đầu nhìn lưới dây cao được giăng kín trên vườn cây ăn quả, cũng không nhịn được cảm thán:

"Cô làm cứ như xây nhà ấy, phòng thủ cũng quá nghiêm ngặt rồi!"

Tống Đàm thở dài:

"Ông nghĩ tôi muốn thế sao? Không phải tại mấy quả đào chưa kịp chín, chim chóc đã ngày ngày đến ăn trộm, đuổi mãi cũng không hết…"

Dù sao cũng 20 mẫu đất, đuổi chỗ này thì chúng lại bay qua chỗ khác. Đại Vương có chạy gãy chân trên núi cũng không thể trông coi toàn diện được. Thế là đành giăng lưới, coi như cái nắp bảo vệ 360 độ, giữ c.h.ặ.t khu vườn.

Mắt lưới phải càng nhỏ càng tốt, cố gắng ngăn được mọi loại chim to nhỏ ở bên ngoài.

Lão Triệu nhìn ngắm một lúc, lại nhìn mấy con chim gan lì đang đậu trên lưới bên ngoài, không khỏi thắc mắc:

"Giờ chẳng phải có loại lưới mảnh hơn sao? Nhẹ hơn cái này nhiều, sao không dùng?"

Tống Đàm thở dài:

"Người bên cục lâm nghiệp nói, những loại lưới đó dễ dính chân chim, làm chúng không bay được… Nếu chẳng may dính phải loài quốc bảo cấp 1, cấp 2, thì tôi lại gặp rắc rối to."

"Vậy nên, để đề phòng, tôi vẫn dùng loại dây to này, coi như thêm cái nắp đậy cho núi sau."

Loading...