Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1210: Thủ công quý giá. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:46:29
Lượt xem: 255

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngày nào cũng chỉ cần xúc phân bò là được rồi, việc này không cần trình độ học vấn gì cả, cứ làm là được.”

Được lắm!

Một câu nói chân thành như thế suýt chút nữa khiến Vân Đóa tức đến bật cười.

Sao cơ? Chỉ vì cô không học đại học, giờ đến việc xúc phân bò cũng phải được coi như là cơ hội quý báu à?

Khó trách anh ta già đầu rồi mà chẳng nên trò trống gì, chắc hồi đi học toàn yêu đương chứ có học hành gì đâu… Xì!

Lông mày cô nhướn lên đầy khí thế, ánh mắt cũng hiện rõ sự khinh thường. Lúc này liền đứng bật dậy, lễ phép cúi người chào mọi người:

“Cảm ơn mọi người. Hôm nay thật sự khiến em tỉnh ngộ. Em nhất định sẽ học hành đàng hoàng! Cần học thì học, cần lấy bằng thì lấy bằng. Tương lai sẽ là em chọn việc, chứ không phải để việc chọn em!”

Cô ta tràn đầy khí thế, mặc kệ Ngô Lan giữ lại, chạy thẳng ra khỏi cửa.

Cả nhà họ Tống đều sững lại: Hả? Mới nói có mấy câu thôi, đã thức tỉnh rồi á?

Một lát sau, lại thấy Vân Đóa quay lại, rồi cẩn thận xách từng túi nấm trong giỏ lên:

“Em quên chưa nói với mọi người, thím ơi, cái này là nấm hoàng du, cái này là nấm kê tùng, cái này là nấm trân, còn cái này là trúc tôn…”

Chờ cô ta nói xong hết cách chế biến từng loại nấm, Ngô Lan mới xen vào được:

“Ấy… Vân Đóa à, sao không ở lại nói chuyện thêm chút nữa? Mới đó mà hết rồi?”

“Xong rồi ạ.” Vân Đóa đứng dậy, nghiêm túc nhìn Ngô Lan: “Thím, cảm ơn mọi người. Em nhất định sẽ để chị em nở mày nở mặt.”

Tống Đàm đang cùng Lục Xuyên thảo luận vị của món gừng muối, cũng sững lại, không nhịn được lẩm bẩm:

“Tôi chỉ nói đại mấy câu thôi mà, đã làm cô bé tỉnh ra được rồi.”

Thế này cũng dễ tỉnh quá ha?

Lời vừa dứt đã thấy Ngô Lôi đứng đó lắc đầu nghiêm nghị:

“Đúng là giống con lừa, dắt thì không đi, đánh thì lùi… Khuyên cũng không nghe, giới thiệu việc thì lại cứ đòi đi học…”

“Haiz!” Anh ta thở dài khổ sở, quay sang hỏi Tống Đàm:

“Đợi đến mùa xuân em không cho anh làm nữa, thì ai xúc phân bò đem đi ủ phân hữu cơ hả?”

Ôi trời! Anh Ngô Lôi mà cũng có tinh thần trách nhiệm thế này, đúng là hiếm thấy!

Tống Đàm mỉm cười nhìn anh ta:

“Đến mùa xuân thì thả rông bò dê rồi, ngày thường cũng chẳng có việc gì nhiều, chú Trương sẽ phụ trách mấy việc đó.”

“Còn vụ ủ phân… anh không biết là có máy làm hả? Chẳng qua anh làm việc hăng quá, nên em vẫn chưa gọi người đem máy về thôi.”

Lời thật mất lòng, đúng là đòn chí mạng.

Ngô Lôi ngẩn người tại chỗ rất lâu, c.uối cùng hậm hực nói:

“Gì cũng công nghiệp hóa! Anh nói em nghe, giờ chỉ có đồ làm bằng tay mới được người ta ưa chuộng.”

Ra khỏi cửa rồi, Ngô Linh vẫn còn ngơ ngác hỏi:

“Anh em giận gì nhỉ? Trộn phân bò thì có gì phân biệt thủ công hay máy móc đâu? Không lẽ anh ấy thật sự thích cái công việc này rồi?!”

Tống Đàm cũng làm mặt nghiêm túc:

“Linh Linh, không được cười nhạo anh em! Rõ ràng là yêu nghề, tận tâm tận lực đấy chứ.”

Ngô Lan thì lại chăm chú nhìn giỏ nấm khô, không khỏi thán phục:

“Đồ tốt quá trời!”

“Bán đi chắc cũng được khối tiền nhỉ? Con bé Vân Vân này, quê với quê mà mang bao nhiêu đồ thế không biết? Khách sáo quá!”

“Không sao đâu ạ.” Tống Đàm lại rất hiểu chuyện:

“Chị ta coi trọng đứa em này mà. Chỉ cần Vân Đóa chịu học tiếp, mười giỏ cũng không tiếc.”

Thế nhưng Ngô Lan lại lo lắng:

“Mẹ không phải không muốn, mà là ở chỗ mình ít ăn mấy loại nấm rừng này, không biết nấu sao cho ngon.”

Lục Xuyên đi tới xem một chút, rồi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1210-thu-cong-quy-gia-2.html.]

“Cứ để đó đi ạ. Mấy hôm tới có thời gian con sẽ làm thử.”

“Súp kem nấm này, nấm xắt hạt rang muối này, rồi còn sốt nấm xào với ớt chuông ăn với cơm nữa, Đàm Đàm, em có thích không?”

Tống Đàm gật đầu liên tục:

“Thích thích thích!”

Thao Dang

Dù chưa ăn bao giờ, thử là biết liền chứ gì!

Ngô Linh hít mạnh một hơi, quay đầu thấy mẹ ruột đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng chỉ thấy nước mắt giàn giụa:

Hiểu rồi, bạn trai người ta tên Lục Xuyên.

Bạn trai mình tên tiền án tiền sự, bất kể ai tới cũng có thể bị đem ra so đi so lại, đúng không?

Mà trước mắt đã là viên ngọc quý lấp lánh. Sau này cô ta phải tìm người như nào thì mới không bị so sánh thế này chứ?

Đúng lúc đó, Trương Yến Bình đã dẫn Quách Đông tới nơi.

Ngay khoảnh khắc đó, hai người một cao to lực lưỡng, một mảnh mai yểu điệu, một người sắc mặt dữ tợn, một người mỉm cười dịu dàng, độ tương phản không cần nói cũng đủ mạnh! Là kiểu vừa nhìn đã có thể tự động tưởng tượng ra cả một câu chuyện 1 triệu chữ ấy!

Đặc biệt là bác sĩ Quách bảo dưỡng quá tốt, trông còn trẻ hơn cả Ngô Linh nữa kìa!

Đại ca xã hội đen và cô bạn gái sinh viên trắng trẻo nho nhã của hắn, giữa họ là câu chuyện cưỡng ép, yêu hận đan xen đầy kịch tính…

Mọi người càng nhìn thì biểu cảm lại càng trở nên kỳ lạ.

Người nhà họ Tống vốn đã quen với kiểu của Trương Yến Bình, giờ lại thêm màn ra mắt ấn tượng thế này, khiến Quách Đông càng thêm tự tin cho chuyến về quê lần này.

Cô ta cũng cười tươi rói:

“Thím ơi, dì ơi... chúc mừng năm mới ạ!”

Rồi xách theo một cái túi, lần lượt lấy ra từng hộp nhỏ:

“Năm nay hoa trà nở đẹp lắm, cháu chiết xuất ra được ít tinh dầu hoa trà, làm thành kem dưỡng da. Hiệu quả cũng khá tốt.”

“Nếu các thím không chê, có thể dùng để bôi tay bôi mặt đều được ạ.”

Ôi trời ơi!

Mỹ phẩm chăm sóc da! Ai mà chê cho nổi?

Ở đây chẳng ai là kiểu mỹ nhân tinh tế như Lục Tĩnh, ngày thường bôi được kem trẻ em là đã thấy nể cái mặt mình lắm rồi.

Giờ cô bác sĩ nhỏ tiếng tăm vang dội, kem dưỡng tay hiệu quả ai mà không biết, lại còn một hộp to như thế, cho không luôn đấy...

Không nói ai khác, chỉ riêng cô Hai đã cười muốn rách mép rồi.

“Được được được! Được lắm! Vẫn là Trương Yến Bình có mắt nhìn người… ui trời, bác sĩ Quách, cô đúng là…”

Bà hớn hở mở nắp hộp ra ngắm tới ngắm lui, c.uối cùng mới cười tươi cảm khái:

“Thật sự khách sáo quá rồi!”

Dì Cả cũng vui mừng không kém, dù sao cô gái chu đáo như vậy, lại là con dâu tương lai nhà bà đấy! Lúc này còn nhanh chóng định rửa mặt bôi kem luôn, giá trị cảm xúc cho đủ luôn một lượt!

Quách Đông vốn còn hơi hồi hộp, nhìn thấy vậy thì bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Còn Trương Yến Bình bên cạnh thì đắc ý ra mặt:

“Thế nào? Anh bảo mẹ anh sẽ không chê mà. Bà ấy còn chẳng dưỡng da gì đâu, này, hay sau này bàn với Đàm Đàm hợp tác một mẻ, em bao hết hoa trà, làm mỹ phẩm dưỡng da bán luôn đi!”

Quách Đông: …

“Anh đúng là chỉ nghĩ đến tiền. Yên tâm đi, em bán thuốc viên lời gấp bội kìa. Anh giúp Tống Đàm trồng kim anh tử cho tốt đi, trồng nhiều nhiều vào.”

“Với lại, thuốc bán đã đủ bận rồi… giấy tờ mỹ phẩm thì Tống Đàm có sẵn còn đỡ, chứ em mà tự đi làm thì mệt c.h.ế.t.”

Cô ta nhìn dịu dàng như nước, nhưng nói về thuốc thì lại tràn đầy tự tin.

Trương Yến Bình nhớ lại đống đồ mình từng giúp bán ra, cũng chỉ biết cạn lời.

Ngay khoảnh khắc sau, đã thấy Quách Đông kéo tay Tống Đàm:

“Cái công thức kem dưỡng này cô có muốn không? Nếu muốn thì sang năm chia cho tôi 20 cân hoa cúc dại khô nhé, tôi nghe nói cô định trồng ngải cứu với hoa cúc mà.”

“Được chứ!” Tống Đàm cũng sảng khoái:

“Năm nay tôi mang kem dưỡng tay của chị đi tặng ông chủ Thường làm quà Tết rồi, bên ấy chưa thấy phản hồi gì, chắc là cả kem dưỡng da cũng sẽ cần đấy.”

Loading...