Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 752: Mở rộng tuyến dưới.
Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:18:58
Lượt xem: 144
Tưởng Tiểu Khang là người nói là làm, vừa nói mua vé là mua ngay, thu dọn hành lý xong liền thẳng tiến ra ga tàu cao tốc.
Còn về vợ anh ta thì sao? Phải đến xem điều kiện ăn ở thế nào đã rồi mới tính có nên đưa vợ theo hay không.
Trùng hợp làm sao, Thường Lạc Thiên cũng lên đúng chuyến tàu đó.
Dù chuyện bên phía nhà hàng còn rối như tơ vò, chẳng thể rời ra được, nhưng thầy Tiền mới là ưu tiên hàng đầu! Anh ta vội vã mang theo hai nhân viên bếp to con rồi cũng hối hả chạy đến thôn Vân Kiều.
Lên tàu rồi mới phát hiện, trời đất ơi, lại ngồi chung với Tưởng Tiểu Khang!
“Thầy Tưởng!”
Vừa trông thấy đối phương, Thường Lạc Thiên liền vui vẻ chào hỏi: “Sao anh cũng ra ngoài thế này? Dạo này dưỡng bệnh ổn không? Bên Trường Lạc chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh quay lại đấy!”
Tưởng Tiểu Khang xua tay lia lịa: “Thôi thôi, lần này bệnh nặng, sức khỏe nhất thời chưa hồi phục lại như trước được, đành về quê làm mấy món cơm đại nồi thôi…”
Miệng thì nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt phấn khởi của anh ta thì rõ ràng là về nông thôn cũng vui lắm rồi.
Thường Lạc Thiên cau mày đầy lo lắng: “Đừng nói là anh cũng đến thôn Vân Kiều nhé? Có phải thầy Tiền gọi anh tới không?”
Sao lại nhanh chóng mở rộng tuyến dưới như thế chứ? Vậy thì hai nhân viên anh ta vội vàng kéo theo liệu có chống đỡ nổi không đây?
Nghĩ vậy, anh ta liền móc điện thoại ra, c.h.ế.t thật! Thời gian gấp gáp quá, lại còn băng qua hai tỉnh, đến mối quan hệ nhờ vả giới thiệu bên chính quyền mà cũng không kịp lo liệu.
Càng nghĩ càng lo, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười thân thiện: “Thầy Tưởng, bên Trường Lạc chúng tôi cũng có món đại sảnh mà! Ở quê suy cho cùng vẫn bất tiện, tiền lương e là cũng không cao… Giờ nhà hàng mới của tôi sắp khai trương rồi, rất cần một đầu bếp như anh đấy!”
Anh ta nói thật lòng.
Tưởng Tiểu Khang tuy sức khỏe không còn như trước, nhưng kinh nghiệm và tầm nhìn vẫn còn đó. Kể cả chẳng cần đụng tay vào việc trong bếp, chỉ cần đứng chỉ đạo thôi cũng xứng đáng nhận lương rồi!
Lời này không phải lần đầu anh ta nói, trước đây lúc Tưởng Tiểu Khang nằm viện anh ta cũng đã khuyên rồi.
Đáng tiếc là khi đó vừa đổ bệnh, Tưởng Tiểu Khang đã xin nghỉ việc, anh ta khuyên cũng không được!
Giờ thì hay rồi, e là bị thầy Tiền lôi đi làm đa cấp mất thôi…
Tưởng Tiểu Khang lại cười phá lên: “Ôi chao, ông chủ Thường, thân thể tôi mà làm món đại sảnh thì quá sức chịu đựng rồi. Tôi biết anh quan tâm tôi, chắc chắn sẽ khuyên tôi nghỉ ngơi… Nhưng mà thời gian làm việc ngắn hơn người khác quá nhiều, lại còn đứng chỉ tay năm ngón, đến lúc đó bếp sau mất đoàn kết là dễ xảy ra chuyện lắm!”
Nói đến đây, thần sắc anh ta cũng có chút ngậm ngùi: “Với lại, Tiểu Thuận tuy là đàn em nhưng thiên phú cao hơn bọn tôi nhiều. Giờ cậu ấy theo thầy, sau này thầy nghỉ hưu thì cậu ấy cũng đủ sức gánh vác rồi… Tôi không cần thêm phiền phức nữa đâu!”
Nhưng Thường Lạc Thiên vẫn nghĩ, khuyên được câu nào hay câu đó, bèn tiếp lời:
“Nhưng mà, cơm đại nồi cũng mệt lắm đấy! Cả mấy chục người ăn đều dựa cả vào thầy Tưởng, sao mà cáng đáng nổi được? Đừng để quay ra mệt thêm lần nữa nha!”
Tưởng Tiểu Khang thở dài: “Ông chủ Thường, cảm ơn anh đã lo nghĩ cho tôi. Nhưng lần này tôi qua đó, ngoài chuyện đi làm thì chủ yếu là thầy nói bên đó khí hậu tốt, thích hợp dưỡng bệnh nên mới khuyên tôi đi thôi.”
Tưởng Tiểu Khang không phải kiểu người thầy bảo gì nghe nấy, nhưng anh ta biết rõ, thầy Tiền và Tiểu Thuận, dù thế nào cũng sẽ không hại anh ta!
Dù lương chỉ có 4500 thì đã sao? Con cái anh ta đã học đại học rồi, nhà cửa, tiền tiết kiệm cũng đủ cả, giờ ngoài dưỡng bệnh ra thì chẳng có gì đáng lo nữa.
Huống hồ, suốt ngày ngồi ru rú trong nhà, dù có ra ngoài đi dạo thì sức khỏe vẫn không như xưa, gặp ai cũng phải tán gẫu dăm ba câu…
Thú thật, mấy tháng nay tâm trạng anh ta cũng sa sút hẳn.
Đề nghị của thầy Tiền, thực ra lại là cái cớ hoàn hảo để anh ta thoát khỏi tình cảnh đó một cách đường hoàng.
Còn có 4500 tiền lương trang trải sinh hoạt hàng ngày nữa, trong lòng anh ta cũng thấy yên tâm.
Còn về chuyện cơm đại nồi mệt nhọc…
Thật ra thì hồi trẻ, Tưởng Tiểu Khang cũng từng làm việc này rồi.
Cái mệt của cơm đại nồi chính là từ sáng tới tối lúc nào cũng bận rộn rửa ráy dọn dẹp, tay chân không lúc nào ngơi nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-752-mo-rong-tuyen-duoi.html.]
Thầy Tiền nói rằng, bây giờ đã có một người phụ giúp rồi. Đợi sau này người ăn cơm đông hơn thì sẽ tuyển thêm một người nữa.
Đến lúc đó mấy việc lặt vặt này căn bản không cần đầu bếp lo lắng.
Việc duy nhất mà anh ta phải làm chính là nấu cơm thật ngon.
Nói thật thì chỉ cần đứng bếp trong một hai tiếng đồng hồ mà thôi. So với mấy tiếng đồng hồ nấu ăn liên tục ở khách sạn lớn thì chẳng là gì cả, anh ta cũng không đến mức không trụ nổi một hai tiếng ấy.
Sau hai ngày đắn đo, anh ta mới hạ quyết tâm.
Còn Thường Lạc Thiên thấy không khuyên nổi anh ta nữa thì cũng chỉ đành thở dài một hơi.
Dù sao thì nếu trong làng có gì không ổn, bốn người đàn ông bọn họ, chẳng lẽ lại không có nổi một người chạy thoát ra ngoài hay sao?
Anh ta quyết định đổi hướng suy nghĩ.
Đúng lúc này, Tưởng Tiểu Khang tò mò hỏi:
“Phải rồi, ông chủ Thường, thầy của tôi khen rau nhà này độc nhất vô nhị trên đời, anh đã thử chưa? Có thật là ngon đến thế không?”
Anh ta cười ngại ngùng:
“Vốn dĩ thầy tôi rất khắt khe trong chuyện ăn uống, chắc là không khen quá lời đâu. Nhưng mà dạo này ông ấy cứ khen mãi, khen hoài, Tiểu Thuận còn bảo ông ấy mỗi bữa có thể ăn hai bát cơm to đùng... Nói đến mức tôi cũng thấy tò mò không yên.”
Chẳng phải đúng lúc lắm sao!
Thường Lạc Thiên cũng gật đầu đầy hào hứng:
“Tôi cũng vậy đó! Anh biết đấy, ở Trường Lạc mình, chỉ cần là nguyên liệu chất lượng tốt thì có ai mà không tìm mọi cách mang về chứ?”
“Với lại thầy Tiền ấy, người ta từng nấu tiệc quốc yến đấy nhé! Loại nguyên liệu thượng hạng gì mà ông ấy chưa thấy qua chứ? Ấy vậy mà lần này lại kích động đến mức đó... Không giấu gì anh, tôi cũng thấy hơi bất an trong lòng nên mới chuẩn bị qua xem thử đây!”
Thao Dang
Anh ta vừa nói nửa đùa nửa thật, vừa thành công nhìn thấy mặt Tưởng Tiểu Khang cũng dần căng thẳng theo.
...
Trong khi đó, lão Tiền, người đang mắc kẹt trong “trung tâm đa cấp” này, chẳng hề hay biết gì.
Ông ta chỉ nhìn từng bó dây khoai lang bị c.h.ặ.t rào rào rồi băm nhỏ, thế là cứ thế đem cho heo ăn...
“Phí của trời! Phí của trời mà!”
Mấy cọng dây khoai lang này mà đem lên thành phố ấy hả, đừng nói là xào tỏi, xào với thịt ba chỉ cũng đều cực kỳ đắt khách!
Dù gì thì bây giờ, mấy món rau quê mà heo ăn mới là thực phẩm sạch, tốt cho sức khỏe nhất còn gì!
Thế mà bây giờ...
Ông ta lại lần nữa hỏi lão Từ:
“Thật sự không ăn thử chút dây khoai lang à? Không ăn thì họ sẽ c.h.ặ.t hết để cho heo ăn đấy!”
Hiện tại khoai lang còn chưa kết củ, dây thì mọc dày đặc quá nên họ mới chọn cắt bớt đi một phần. Lão Tiền ngày nào cũng nhìn những đọt rau xanh mướt ấy bị mang đi nuôi heo, đau lòng không để đâu cho hết.
Thế nhưng lão Từ lại điên c.uồng xua tay:
“Không ăn không ăn! Lão Tiền ơi, chúng ta ngày nào cũng làm việc tay chân nặng nhọc, lại toàn là người trong làng, thật sự chẳng thèm cái dây khoai lang ấy đâu...”
“Dù anh có xào với thịt thì nó cũng vẫn là dây khoai lang thôi mà? Thứ này chẳng có bao nhiêu dầu mỡ, ăn vào chẳng bổ béo gì đâu.”
Ông ta nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm:
“À đúng rồi, lão Tiền, tôi biết người thành phố các anh cái gì cũng ăn được, ngay cả rau diếp cá mà cũng bán đến năm tệ một cân... Nhưng mà chúng tôi thật sự không mê nổi!”
“Nếu anh mà khó chịu quá thì thôi, hay là anh hầm thêm một nồi móng giò hầm đậu nành nữa đi, cái đó thì ai cũng thích ăn.”