Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1223: c.ung ứng, c.ung ứng đây! (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:38
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn 5 vạn đơn hàng lần này đã khiến cả nhà họ Tống, vốn im ắng suốt mùa đông, nay bừng tỉnh, nhộn nhịp hẳn lên.

Ngô Lan và Tống Tam Thành cũng không rảnh rỗi gì, gọi điện thoại báo cho hết mấy ông bà trong nhà xong thì cũng bắt đầu dán thùng luôn tại chỗ.

Mấy bác lớn tuổi trong làng tay chân chậm lắm, nếu hai người họ không gắng sức đẩy nhanh, thì đống hàng này đúng là không biết khi nào mới gửi xong.

Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân cũng lên núi ngay sau đó, thấy ai nấy đang bận rộn tấp nập, không nói một lời liền xách sọt gia nhập đội quân nhổ rau chân vịt.

Hai ông bà thật ra còn có kinh nghiệm hơn cả Trần Nguyên và nhóm bảo an nữa, chỉ cần đặt xẻng chéo xuống sát gốc rồi khẽ bật lên, cả cây rau đã được lấy ra nguyên vẹn.

Sau đó nhấc lá lên, vỗ vỗ vài cái, đất cát cơ bản cũng rơi hết.

Cứ thế, một nhát một cây, tốc độ không hề thua kém đám thanh niên, khiến Trần Nguyên và mấy người trẻ cảm nhận được ngay áp lực, cũng lặng lẽ tăng tốc.

Một lúc sau, bà ngoại đẩy ông ngoại lên núi, thấy tình hình như vậy thì không khỏi cảm thán:

“Rau chân vịt ngon như này, dù sao cũng gửi hàng mà, Đàm Đàm, con đừng quên gửi cho Tiểu Xuyên một phần nhé.”

“Con không quên đâu ạ.” Tống Đàm lúc này đang cùng Tiểu Trương dán đơn hàng, vừa nói vừa giơ xấp đơn lên lắc lắc:

Thao Dang

“Thật ra cũng chẳng cần gửi đâu, chẳng bao lâu nữa anh ấy lại về rồi ạ.”

“Cứ gửi đi.” Dù đang bận rộn, Ngô Lan vẫn chen vào một câu:

“Tiểu Xuyên mê rau nhà mình lắm. Lúc đi là do không tiện mang theo khi đi tàu cao tốc thôi, giờ gửi kèm thêm một phần cũng chẳng mất bao nhiêu.”

Tống Đàm gật đầu, lúc này nhìn đống thùng hàng chồng chất cùng Tiểu Trương, chỉ biết thầm nghĩ: mọi đơn khác đều phải lùi lại hết.

Người duy nhất đang vui mừng khôn xiết chỉ có Kiều Kiều.

Sau kỳ nghỉ đông, lại được làm thầy giáo trở lại, dù giờ chỉ là quay cảnh người ta nhổ rau thôi cũng không ảnh hưởng gì đến việc tự nói chuyện một mình với các bạn nhỏ, theo đúng nghĩa đen là tự nói một mình.

“…Năm nay sẽ bán nhiều lắm đó nha!”

“Sẽ có trà hoa cúc dại nè, còn có cả trụ ngải cứu nữa…”

“Chị nói là sẽ trồng một đám khoai tây thật lớn, đến lúc ra hoa thì cả núi tím lịm mộng mơ luôn, siêu siêu đẹp! Đến lúc đó tôi sẽ hái hoa cho các bạn nhỏ xem nhé.”

“Dây khoai lang năm nay cũng sẽ bán. Năm ngoái trồng không nhiều, nên không ăn được bao nhiêu, năm nay phải trồng thật nhiều… nhưng chắc vẫn không gửi cho các bạn nhỏ được, gửi hàng lâu quá là không tươi nữa rồi.”

“Còn có dưa hấu nữa! Chị nói sẽ bán mà! Đặc biệt trồng thêm cho các bạn nhỏ đấy…”

“Năm nay còn có táo, các bạn ăn không?”

“Mùa đông thì sẽ có quýt nhé!”

“Lúa mì nhà mình năm nay trổ rất đẹp, xay ra chắc chắn bột sẽ siêu thơm, nhưng cái này cũng không bán đâu…”

Mọi người vừa chờ đơn của mình được gửi đi, vừa nghe Kiều Kiều ở bên kia lải nhải như c.h.i.m sẻ. Tâm trạng lúc này… phải nói là cực kỳ phức tạp:

[Bảo bối à, tui biết trong lòng cậu có tụi mình… nhưng bao nhiêu đồ ngon vậy, có thể nào mở pre-order trước không?]

[Chỉ nghĩ đến việc sắp có nhiều món ngon như vậy là thấy sung sướng, nhưng nghĩ đến chuyện chắc chẳng giành nổi cái nào là lại hận cả thế giới.]

[Hu hu hu năm nay còn thề là sẽ tiết kiệm, như này thì tiết kiệm nổi gì nữa đây…]

[Dưa hấu dưa hấu dưa hấu dưa hấu!!! Dưa hấu là chân ái!!!]

[Nói vớ vẩn! Đào mỏ quạ mới là bá chủ!]

[Quýt quýt quýt! Bảo bối trồng nhiều tí nhé! Tết là một mình tui xử hết một sọt quýt đường đấy!]

[Lặng lẽ hỏi nhỏ, chắc trà hoa cúc dại không có nhiều người giành đâu ha?]

[Khoai tây! Loại có thể gửi hàng được đó! Tôi muốn cả bao, nhổ nguyên bao!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1223-c-ung-ung-c-ung-ung-day-1.html.]

[Khoai lang khoai lang khoai lang khoai lang!!!!]

[Hu hu hu nhiều món vậy, rốt c.uộc tôi có thể giành được mấy món đây?]

[Phải đó! Kiều Kiều bảo bối rõ ràng kín tiếng vậy mà, sao giờ fan lại vượt triệu rồi?]

[Đã bảo đừng gọi bảy cô tám dì mà… giờ thì tụi mình giành không lại thật rồi…]

[Không giành được thì giận ông chủ. Giành được rồi thì tiếc không dám chia cho ông chủ. Lần sau lại giành tiếp, ông chủ lại nhảy vào… một vòng luẩn quẩn vô tận.]

[Cái này cũng không bán, cái kia cũng không bán. Cái này giành không được, cái kia cũng giành không xong… tôi đổi tên thành “Này này kia kia” luôn cho rồi.]

[Nói thật luôn, không thể mở đặt trước sao? Năm ngoái rõ ràng nói sẽ cho đặt trước cả năm món bắp mà, rốt c.uộc cũng không thấy mở.]

[Hối hận rồi, thật sự hối hận! Lúc đó bảo đặt trước một năm, tôi còn tưởng giỡn… khi ấy fan mới có mấy người, còn dễ giành hơn bây giờ nhiều.]

[Hu hu hu rốt c.uộc tại sao fan lại tăng đột biến thế này chứ?!]

[À… tôi là được quảng cáo bật lên rồi mới nhấn vào xem, mà chỗ này bán rau chân vịt giá cũng mắc ghê, mấy bạn thật sự sẽ mua mấy món khác hả?]

[Câu này hỏi mà đau lòng dữ… chứ tôi không mua thì để dành cho bạn mua hả?]

[Bạn mới à, nhà tụi mình là đại gia đình trọng nghĩa khí đó nha, việc tiêu tiền cứ để tụi tôi lo, bạn chỉ cần góp phần tăng view thôi!]

[À thì… bình thường Kiều Kiều cũng chả tương tác gì với tụi mình đâu, bạn theo dõi cũng chẳng ích gì, thôi dẹp đi, đi kiếm tiền là hơn!]

[À này… năm nay còn bán mật ong không vậy?]

[Trà trà trà trà trà, cha tôi ngày nào cũng hỏi đến sắp phát điên rồi đây nè!!!]

[Tỉnh ngủ rồi, mọi người đừng nhìn gần nữa, nhìn xa xa họ đang nhổ rau kìa, nhìn cực kỳ dễ ngủ luôn.]

[Tôi cũng buồn ngủ quá…]

[Có ai thấy động tác nhổ rau của mấy người kia đều y hệt nhau không? Họ có được đào tạo trước khi lên làm việc không vậy?]

Cùng lúc đó, điện thoại của Tống Đàm lại đổ chuông.

Ông chủ Thường sắp tức điên lên rồi!

Chỉ mới lơ là một chút thôi, đã bị "cướp nhà"!

“Chẳng lẽ giá rau chân vịt tôi đưa chưa hợp lý sao? Cái này có thể thương lượng mà!” - giọng thì gào to hùng hổ gọi điện, nhưng khi nói chuyện thì mềm mại như lụa, nhẹ nhàng đến đáng sợ.

Tống Đàm hơi ngạc nhiên:

“Không phải anh từng nói lượng rau hiện tại còn ít, chưa đủ quy mô, dễ gây tranh giành giữa khách nên tạm thời chưa vội c.ung ứng mà?”

Ông chủ Thường sốt ruột gào lên!

“Tôi nói là ít thì chưa vội, chứ cô bán tận hơn 5 vạn cân rồi đó!!”

Hơn 5 vạn cân rau chân vịt, nếu đưa hết cho nhà hàng Trường Lạc Cư thì chí ít cũng đủ dùng hơn nửa tháng! Vậy mà lại đem bán rẻ cho dân mạng hết rồi… Giờ đây, lưu lượng trên mạng quan trọng đến mức đó sao? Chỉ vì "cưng fan", "giữ fan", mà tiền đến tay cũng không thèm kiếm nữa à?

Tống Đàm càng thấy khó hiểu:

“Vậy anh định nghiêm túc làm ăn chỉ với mỗi món rau chân vịt thôi sao?”

Ông chủ Thường: …

Tim vỡ vụn.

Vỡ thật rồi.

Cô nói đúng, hoặc là không bán, còn nếu bán thì phải đa dạng món một chút. Một nhà hàng nghiêm túc mà menu chỉ có mỗi món rau chân vịt, đúng là… quá mất mặt rồi.

Loading...