Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1194: Người thân chuyện phiếm. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:18
Lượt xem: 214
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ta cúi đầu ăn một miếng bún.
Ôi trời!!!
Đến khi cô vào bếp múc chén thứ hai, Ngô Lan liền ghé sát lại, nói nhỏ với Tống Đàm:
“Nghe ngóng rõ rồi, cái cậu c.ung Tâm Chí này là người thị trấn nhỏ ở Thanh Thành. Cậu ta làm quen với Linh Linh là vì mẹ cậu ta nói thích con gái thật thà chất phác.”
Ngô Lan có phần tức giận:
“Người thế nào mới đi tìm con dâu vì ‘thật thà chất phác’ chứ!”
Thời bọn họ hồi đó đi xem mắt cũng toàn hay dùng cụm đó, mà ngầm hiểu là chẳng có ưu điểm gì nổi bật cả.
Mà Ngô Linh thì xinh xắn lại dễ thương, trừ đầu óc có hơi giống anh trai cô ta ra, thì còn có khuyết điểm gì đâu?
Huống hồ, dù bây giờ ai cũng nói là không quan trọng mấy thứ lễ nghi cổ hủ, nhưng có để tâm hay không, người ta liếc qua là biết liền.
Tết nhất đến nhà bạn gái, mà chẳng chuẩn bị lấy một món quà, cái này không phải không hiểu lễ nghĩa, mà là hoàn toàn không để tâm, tự tin đến mức vô tư quá đà.
Người bình thường đến nhà bạn chơi vài hôm cũng biết mang theo ít trái cây hay sữa tươi rồi.
Chỉ riêng điểm này thôi, cả nhà họ Tống đã không thể nào chấp nhận được rồi.
Chưa kể mợ Hai còn gọi điện thoại nói gì mà muốn đưa c.ung Tâm Chí về thị trấn thi công chức nữa chứ.
Hứ!
Công chức mà dễ thi như vậy, thì sao Trương Yến Bình lại sống c.h.ế.t không muốn thi nữa?
Còn định thi ở thị trấn… thi không đậu thì tính sao?
Ngô Lan càng nghĩ càng giận, lúc này bình luận:
“Cậu Hai con cũng thật là, không biết dạy con cái kiểu gì. Làm sao mà hai đứa vừa yêu đương là như biến thành người khác rồi hả?”
Ngay cả Tống Tam Thành cũng xen vào:
“Con nhìn cậu ta ăn cơm mà chỉ biết mỗi bản thân, sao không nghĩ đến Linh Linh nhà mình? Vào bếp là múc cho mình trước... Người như vậy là không được.”
Tống Tam Thành nhận xét rất nghiêm túc. Dù gì cũng là cha của Tống Đàm, mà chuyện con rể tương lai thì ông không có phần tham gia, Tiểu Lục đã xuất sắc như vậy rồi, còn cần so ai với ai? Tốt nhất là kéo về nhà mình càng nhanh càng tốt.
Giờ thì hay rồi, tâm lý của người lớn nổi lên, giờ còn đang tính toán:
“Trưa nay mở chai rượu Tiểu Lục tặng, để thử xem tửu lượng thế nào.”
Tống Đàm gật đầu:
“Cha, mẹ, không cần vội. Lục Xuyên nói mùng Hai Tết sẽ đến chào hỏi, có đối chiếu mới thấy được khác biệt rõ ràng. Cứ để họ tự yêu đương đã.”
…
Còn c.ung Tâm Chí thì hoàn toàn không nhận ra cả nhà họ Tống đang đánh giá mình.
Nói thật, với chuyện “nắm được” Ngô Linh, anh ta tự tin vô cùng.
Hơn nữa, nhà mình có nhà có xe ở thị trấn, cũng có chút quan hệ quen biết. Mới tốt nghiệp cao đẳng thôi mà hồi đó người ta giới thiệu toàn các cô gái có biên chế ở thành phố cơ đấy.
Có điều anh ta chẳng ưng ai.
Giờ vì Ngô Linh mà không về nhà ăn Tết, như thế không phải là quá có thành ý rồi sao? Không tin cái vùng quê nghèo này mà còn kén cá chọn canh được!
Chỉ là…
Không ngờ họ hàng nhà Ngô Linh lại có người có bản lĩnh như thế, xây hẳn được cái biệt thự này chắc cũng tốn không ít tiền.
Còn bữa sáng hôm nay nữa, đúng là nếu họ có đầu óc kinh doanh, mở quán ăn ở thành phố nào đó cũng đủ ăn nên làm ra rồi.
Anh ta vừa ăn vừa nghĩ, giờ mới luyến tiếc đặt chén xuống:
“Nhà chị em nấu bún ngon thật đấy, bảo sao dì nhất định bắt anh tới ăn. Linh Linh, em ăn no chưa? Sau này tụi mình tính thử, tốt nghiệp rồi về trấn mở tiệm bún đi.”
Câu này được nói kiểu đùa cợt, ban đầu Ngô Linh cũng không để ý lắm, nhưng Kiều Kiều ở bên cạnh lại lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1194-nguoi-than-chuyen-phiem-2.html.]
“Mở tiệm bún cực lắm ạ! Chị Linh Linh, đến lúc đó chị phải nhóm bếp rửa chén hả?”
“Với lại nhà em không bán bún đâu nhé.”
Ngô Linh có chút lúng túng, vội vàng nói xen vào:
“Không bán bún đâu, anh ấy nói đùa đấy.”
Haiz.
Vừa nói ra miệng, trong lòng cô ta đã thở dài. Không biết có phải ảo giác không, sao tự dưng cảm thấy mọi người nói chuyện đều là lạ sao đó.
Ngay cả c.ung Tâm Chí cũng trở nên kỳ kỳ, như thể khuyết điểm bỗng dưng lộ ra cả đống.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Ôi, Ngô Linh à, mày phải tỉnh táo lên! Bạn trai của Tống Đàm có giỏi mấy thì cũng là của người ta, không thể vì vậy mà cứ đem ra so đo linh tinh được!
Mà Tống Đàm thì biết điểm dừng đúng lúc, lúc này liền nói:
“Linh Linh, bãi cỏ nhà chị bên kia không có người trông, Tết này người ngoài trong làng cũng đông. Cậu mợ nói sẽ qua giúp trông coi một thời gian.”
“Hay là thế này, em với c.ung Tâm Chí cứ ở lại nhà chị vài hôm đi?”
Cô bắt đầu tỏ vẻ khổ sở:
“Vừa hay sau này anh em muốn nuôi bò, em ở lại học hỏi chút cũng được, rảnh rỗi còn có thể phụ đỡ một tay.”
“Với lại sau Tết chị cũng tuyển bảo vệ, em ở lại xem thử cũng được.”
Cô hạ thấp giọng, đầy nghiêm túc:
“Bảo vệ nhà chị trả lương cao. Lương tháng 4 ngàn, có đóng bảo hiểm, bao ăn bao ở… Em cứ xem yêu cầu tuyển và mô tả công việc đi.”
“Giả sử sau này em cưới c.ung Tâm Chí, mà về thị trấn anh ta ở, chắc chắn mấy bà dì bà thím họ hàng gì đó sẽ ở gần suốt ngày.”
“Đến lúc đó em có thể nói là giới thiệu việc làm cho người ta, nắm chắc thế chủ động. Đỡ bị bọn họ hùa theo nhà chồng ăn h.i.ế.p em.”
Cô nói dối mà không chớp mắt, khiến Ngô Linh chỉ biết cạn lời.
Cái gì mà ba cái chuyện chẳng liên quan tới nhau thế này chứ?
Đang yên đang lành sao lại bị họ hàng ăn h.i.ế.p được?
Dù mẹ chồng nàng dâu có thể không hòa thuận, nhưng đâu đến mức “ăn h.i.ế.p” chứ?
Thế nhưng…
Vừa nghĩ đến đó, cô ta lại không khỏi có chút lo lắng.
Lỡ mình thật sự cưới c.ung Tâm Chí, về sống ở thị trấn đó, rồi cãi nhau, hoặc bất hòa với mẹ chồng… mà xung quanh toàn là họ hàng bên chồng thì sao?
Lúc đó liệu mình có trở thành kẻ lạc lõng, không ai đứng về phía mình không?
Cô ta bắt đầu thấy phiền não.
Vốn dĩ vui vẻ dẫn bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, vậy mà mới qua một buổi sáng, tâm trạng đã bị xáo trộn đến rối bời, toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Ngô Linh à Ngô Linh, mày thật sự quá không nên rồi!
Còn Tống Đàm thì vẫn tiếp tục nhận xét với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:
Thao Dang
“Linh Linh, chị thấy c.ung Tâm Chí cũng được. Dù chẳng có điểm nào nổi bật, thật sự cũng khó tìm ra ưu điểm gì rõ ràng, nhưng con gái nhà mình, chỉ cần em thích là được rồi.”
“Em thích gu thế nào thì cứ theo gu đó, nhà mình không ép em thay đổi đâu. Dù sao em cũng nghĩ đến chuyện cưới rồi, thì thôi cứ tạm chấp nhận cũng được.”
“Người ta vẫn nói mà, sống với nhau là phải biết nhường nhịn. Một người đàn ông nhìn có vẻ tầm thường, thật thà như vậy, biết đâu sống chung cũng thật sự là người hiền lành dễ chịu.”
Cô nói với ánh mắt sáng rực, đầy vẻ đồng cảm và tán thành.
Mà Ngô Linh thì mặt đỏ bừng trong chớp mắt.
Cái gì gọi là “gu” của mình là như vậy chứ!?