Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 961: Giọng Éo Éo.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:15
Lượt xem: 152
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh quay phim kể đến quả dưa hấu đó, cả đám cười không chịu được!
Dư Yến còn hỏi anh ta: “Sau đó có mua nữa không?”
Anh quay phim thở dài: “Đừng nhắc nữa, tôi lẩm bẩm có mấy câu, con tôi còn nói: ‘Cha về nhà ngày nào cũng ăn cơm trưa, mẹ giành không được dưa hấu rồi!’”
Anh quay phim cạn lời: ... Gì vậy, cha ruột ăn bữa cơm mà cũng có vấn đề à?
Anh Lý cười ha hả: “Vậy thì đúng là không phải lỗi của trẻ con rồi, là tại anh chậm trễ, làm người ta không giành được đồ rồi…”
Làm đồng nghiệp bao nhiêu năm, ai cũng biết anh quay phim có cái tật ăn trưa lề mề, bận làm việc thì thà nhịn chứ không ăn, mà ăn là phải ăn cả tiếng đồng hồ mới xong!
Ra ngoài thì không thấy rõ, nhưng về tới nhà là lại thành ông chồng lắm lời, nói dai nói dài còn hay sến súa, con nít sáu bảy tuổi rồi mà vẫn dính cha như sam!
Dư Yến nghe tới đây cũng thèm thuồng: “Con tôi hồi nửa tuổi, mẹ tôi nấu cho một tô canh cá, nói là mua cá trong ao người ta, trời ơi giá trên trời, tận 40 tệ một cân đó! Mà cũng chỉ là cá diếc trong vùng mà thôi!”
“Nhưng mà phải nói, tươi thật, ngon thật ấy…”
Cô thở dài, nhớ lại lúc đó còn trách mẹ: “Mua đồ mà mẹ cũng mua kiểu đó ạ? Hàng xóm trong khu nói gì cũng tin hết, người ta mua mấy chục con cá thì thôi, mẹ cũng bắt chước mua mấy chục con làm gì…”
Kết quả thì sao?
Không thể không nói, ngon xuất sắc!
Chỉ có cô trợ lý mới vào làm năm nay là còn m.ô.n.g lung: Ờ… cô biết tiêu xài ở Vân Thành này cao, nhưng không ngờ lại cao tới mức độ này rồi?!
Còn bên này, nhà họ Tống cũng mới có mỗi ông chú Bảy dậy sớm.
Bà vợ ở nhà lo giặt giũ phơi phóng, ông quen tay quen chân mở cổng sân, trước tiên nhìn về phía góc tường, nơi mấy con mèo lớn nhỏ đang nằm ổ, không nhịn được ngồi xuống vuốt ve một lát, rồi thấy xung quanh chẳng có ai, bèn hạ giọng, cố tình làm giọng éo éo:
“Ây dô dô tiểu bảo bối ơi! Phòng sưởi đóng rồi hả? Có lạnh không nè! không vội không vội, để ta chút nữa nhóm lửa ha… ăn cá khô không nè?”
Mấy câu c.uối cứ như thần chú vậy, chỉ thấy mấy con mèo lạnh lùng lập tức hóa mềm mại, tiếng kêu cũng trở nên nũng nịu, đuôi vểnh cao, thân mình cong lại, quấn lấy chân ông mà cọ qua cọ lại…
Ông chú Bảy thấy mà lòng tan chảy hết.
Ngay sau đó, ông mở cửa phòng sưởi: “Đừng vội đừng vội, ta nhóm lửa trước đã, lát nữa hâm cá khô lên cho, chứ để lâu không còn giòn nữa.”
Phòng nhỏ, khi khói lò lên thì nhiệt độ tăng rất nhanh, ông chú Bảy đếm đúng năm miếng cá khô đặt lên bếp, sau đó mới ung dung đi vo gạo, chuẩn bị thức ăn, khuấy bột…
Đến khi nồi cháo đã sôi bùng lên, cả nhà họ Tống mới lục tục thức dậy. Mà Tống Tam Thành vừa mở cửa phòng bếp ra, liền cảm thấy ngại ngùng:
“Chú họ, ngại quá, sáng nào cũng làm phiền người già rồi…”
Bọn họ thật ra cũng không đòi hỏi như thế, nhưng dạo này đều là ông chú Bảy chủ động dậy nhóm lửa, làm Tống Tam Thành cứ thấy áy náy mãi.
Ông chú Bảy ra vẻ khách khí: “Người nhà cả mà, nói mấy câu khách sáo chi vậy? À đúng rồi, ta cho mấy con mèo vào phòng sưởi rồi, không sao chứ?”
Mèo vào có chuyện gì đâu! Tống Tam Thành chẳng để ý: “Tụi nó sợ lạnh, vào phòng sưởi là thích rồi, vào thì vào thôi…”
Nghĩ rồi lại bổ sung: “Lúc đầu không cho vào, là vì mấy con ngốc này cứ nhảy thẳng lên tấm gang trên lò, bị phỏng chân…”
Ông chú Bảy gật đầu, rồi như không có gì hỏi thêm: “Hôm qua nói có người tới quay phóng sự bữa sáng, thấy vậy ổn chưa?”
Tống Tam Thành nhìn qua: nồi cháo khoai lang vàng óng ánh, trắng mịn; bên cạnh là chảo bánh trứng hành phi thơm lừng giòn rụm, còn có một đĩa củ cải muối trộn…
Thế này mà không ổn thì còn muốn thế nào nữa chứ!
“Được ạ! Quá được luôn! Nhà mình ngày thường cũng ăn thế này, đâu thể vừa sáng sớm đã hầm thịt quay phóng sự được!”
Vừa nói, ông vừa thở dài:
“Sớm biết mua cái ô tô về cho oách! Lên tivi mà chẳng có tí khí thế gì cả…”
Bảy rưỡi sáng, chờ đến khi Trương Yến Bình vừa ngáp ngắn ngáp dài mặc nguyên bộ đồ ngủ xuống lầu, thì Tống Đàm cũng nhận được điện thoại báo đối phương sắp tới làng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-961-giong-eo-eo.html.]
Thấy Trương Yến Bình cầm bánh bắt đầu ăn luôn, Ngô Lan không nhịn được mắng:
“Con không đi thay bộ tử tế à? Ăn mặc thế kia mà cũng ra tiếp khách được hả?”
Trương Yến Bình ngơ ngác: Gì cơ? Thế nào mà không được?
Cúi đầu nhìn lại, ờ thì… cũng chỉ là bộ đồ mặc nhà bằng lông nhung màu xanh đậm, kiểu quốc dân ai chả có một bộ, bình thường quá còn gì!
Anh ta vừa ậm ừ gật đầu, vừa ba miếng nuốt gọn cái bánh, sau đó rửa tay chuẩn bị lên thay đồ, vừa than thở trong lòng: ở quê mà ăn mặc xuề xòa ra đường thì bị coi như kẻ lêu lổng. Nhưng mà về thành phố xem thử đi? Người ta khoác nguyên bộ đồ ngủ đi siêu thị cũng chẳng ai nói gì!
Ai dè, vừa thay xong xuống lầu, vừa bước tới đầu cầu thang đã thấy trong phòng khách, một nữ phóng viên ăn mặc chỉn chu xinh đẹp đang ngẩng đầu nhìn mình.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt đối phương trắng bệch.
Dư Yến theo phản xạ lùi lại một bước, che tay lên ống kính:
“Cái này… đừng quay, không qua kiểm duyệt được đâu!”
Nghĩ ngợi một chút, cô ta lại khó xử cười với Tống Đàm:
“Vị này… là người nhà các cô à? Không cần phải ‘mời’ kiểu này đâu…”
Trương Yến Bình tức muốn xỉu: Anh ta đây là lương dân đàng hoàng đấy nhé!
Tống Đàm cũng không nhịn được liếc nhìn Trương Yến Bình, cao mét tám mấy, người thì đen nhẻm mà cơ bắp c.uồn c.uộn, đúng kiểu "vai u thịt bắp", không dọa người mới lạ!
“Khụ,” cô ho nhẹ rồi giới thiệu:
“Đây là anh họ tôi, Trương Yến Bình.”
Nghĩ một chút, cô lại bổ sung:
“Đừng nhìn vẻ ngoài dữ dằn thế, thật ra anh ấy rất tốt với tôi. Tốt nghiệp 211 đó, kiên quyết ở lại quê để giúp đỡ tôi làm ăn…”
“Thật à?” Mắt Dư Yến sáng rỡ, “Cưng chiều em gái” đúng là chủ đề hot hiện nay! Mà kiểu người như anh ta đây, đứng cạnh mấy chữ “ấm áp” kiểu đó, đúng là có sức sát thương cực mạnh!
Cô nàng lập tức tiến lên hai bước, kích động hỏi:
“Anh Trương, anh có thể kể cho chúng tôi nghe về tình cảm anh em giữa anh và cô Tống không? Có phải vì tình cảm thuở nhỏ mà anh chấp nhận từ bỏ tiền đồ, về đây giúp đỡ cô ấy không?”
Trương Yến Bình: …Tình cảm anh em gì chứ? Hồi nhỏ cùng lắm hè với Tết mới về quê chơi mấy hôm, mà con trai lúc đó có thèm chơi với con gái đâu?
Còn từ bỏ tiền đồ á? Xin lỗi nhé, nằm nhà ngủ chẳng thơm à, ham hố gì tiền đồ?
Nhưng đầu óc anh ta cũng lanh lẹ, lúc này cố gắng nở nụ cười hiền lành, giọng điệu trầm ổn:
“Tôi ở lại quê, một phần vì muốn giúp đỡ em gái, phần khác là vì tôi tin cô ấy nhất định sẽ thành công.”
“Tôi cũng không coi là từ bỏ tiền đồ gì cả, dù ở thành phố hay nông thôn, đều là nơi đất rộng trời cao, ai nói ở quê thì không làm nên sự nghiệp?”
Dư Yến: …Chính năng lượng tích cực, không có drama, chẳng có điểm bùng nổ gì cả.
Nhưng thôi, về còn phải cắt dựng, cùng lắm thì gán thêm mấy cái phụ đề "ấm lòng" là được.
Nghĩ thế, cô ta cũng thả lỏng, nụ cười rạng rỡ hẳn lên:
“Mọi người đừng gò bó quá, chúng tôi về còn dựng phim, có gì không ổn thì cắt bỏ hết. Cứ làm như ngày thường thôi.”
Anh quay phim cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, càng tự nhiên càng có hiệu quả. Chúng tôi không có kịch bản đâu, ngày thường mọi người làm gì thì giờ cứ làm vậy là được.”
Ngô Lan nghe thế liền nghĩ, ngày thường giờ này thì đang ăn sáng chứ làm gì nữa?
Bà lập tức mời luôn:
Thao Dang
“Các cô ăn sáng chưa? Không phải nói muốn quay bữa sáng sao? Nào, vào đây ăn luôn đi!”