Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1226: Trà giống được chuyển đến.

Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:52
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay, cả làng Vân Kiều khởi đầu bằng sự bận rộn tất bật.

Nhưng, không ai trong làng cảm thấy phiền lòng.

Bởi vì những năm trước, vào tầm này, cùng lắm họ cũng chỉ dọn dẹp vườn rau nhà mình, chuẩn bị ít hạt giống, cây giống các loại, ngày thường có thể nói là rảnh rang nhất.

Mà đối với nông dân thì, nhàn rỗi đồng nghĩa với không có tiền.

Giờ đây ngay cả gạo cũng phải bỏ tiền ra mua, cứ nhàn thế mãi, lâu ngày trong lòng cũng thấy bất an, đây cũng là lý do vài năm trở lại đây họ thường xuyên ra ngoài làm thuê.

Nhưng năm nay thì khác rồi.

Từ sau Rằm, nhà họ Tống đã bắt đầu bận rộn.

Khi trời vẫn còn rét mướt, trên núi đã bắt đầu c.uốc đất, bón phân nền. Còn ở bãi chăn bến sông, phân của bò, dê, gà, vịt cũng đã lên men rất kỹ, chỉ chờ được sử dụng.

Đợi đến lúc thời tiết dần ấm lên, hơn một ngàn mẫu đất đều đã được xử lý xong, nhà họ lại bắt đầu trồng cây ăn quả.

Từng xe từng xe cây giống được chuyển về từ khắp nơi trong nước, mối quan hệ của giáo sư Tống lúc này đúng là phát huy tác dụng tối đa.

Tống Đàm hoàn toàn không cần bận tâm chọn giống gì, loại sớm hay muộn, trồng ở đâu, rồi phải sử dụng đất thế nào…

Tất cả mọi việc, Yến Nhiên và hai người còn lại đã lên kế hoạch từ năm ngoái.

Đầu xuân năm nay lại điều chỉnh thực địa hai lần, Tống Đàm chỉ cần xác nhận, rồi sắp xếp người đi trồng là xong.

Ngay cả việc trồng trọt cũng đã có ba người họ giám sát.

Thành thật mà nói, Tống Đàm thấy lương trả cho họ quá xứng đáng!

So với đó, việc để họ tự khai khẩn vườn dâu tây nhỏ sau ký túc xá đúng là chẳng đáng gì.

Tất nhiên, việc ba người họ năn nỉ Trần Nguyên giúp đỡ trông coi khu đó, Tống Đàm cũng biết rõ.

Nhưng sinh viên nông nghiệp ra trường vốn đã khó khăn, mấy quả dâu tây đó dở đến mấy cũng ngon hơn bình thường, đến lúc thu hoạch dù là bị ai “tiện tay bứt trộm” đi nữa, ba người đó chắc chắn cũng sẽ khóc ròng ngoài ruộng.

Thao Dang

Có Trần Nguyên trông chừng, mọi người cũng yên tâm hơn phần nào.

Tống Đàm muốn họ ở lại lâu dài, nhưng cũng không định để họ bị trượt tốt nghiệp.

Dù đất đai đã mở rộng rất nhiều, nhưng mùa xuân bận rộn năm nay, nhà cô lại cảm thấy còn nhẹ nhàng hơn cả năm ngoái khi chỉ có vài mẫu ruộng.

Ngay cả Ngô Lan cũng lẩm bẩm:

“Thuê người đúng là tiện thật. Năm ngoái, mẹ với cha con bị con sai vắt chân lên cổ mà chạy…”

Tống Đàm cũng không mong như vậy đâu:

“Nhưng lúc đó không có tiền mà, ăn uống cũng chẳng ngon, con chỉ muốn tranh thủ thời gian mùa xuân thôi…”

May là bận rộn một thời gian, nhưng cũng đã đặt nền móng cho thu nhập sau này, giúp nhà cô có thêm vốn mở rộng thêm ruộng đất.

“Cái đó đúng thật.” Ngô Lan gật đầu: “Chỉ là bận quá, tối nào nhắm mắt cũng phải nghĩ ngày mai làm gì, sáng hôm sau lại quay c.uồng không ngơi nghỉ… mệt phát hoảng luôn.”

Kiều Kiều thò đầu qua: “Con không hoảng đâu, con còn học được cách trồng cỏ đậu tím nữa đó.”

Cậu hơi không vui: “Chị ơi, trước đây mẹ dạy em mà dạy chẳng ra hồn gì hết. Mẹ nói biết cách trồng bắp thì trồng gì cũng được, nhưng em trồng cỏ đậu tím giống như trồng bắp, cây lớn lên còn không bằng chỗ chị rải đại hạt giống luôn.”

Cũng đúng thôi, rải đại một nắm, mật độ hạt giống cao cơ mà!

Còn Kiều Kiều thì học trồng giống hệt bắp, một hốc ba hạt, chừa khoảng cách giữa các cụm… thì cây mọc lên thưa thớt cũng là điều đương nhiên.

“Không sao đâu,” Tống Đàm an ủi cậu, “Hạt giống cỏ đậu tím mà em gieo hồi đông tốt lắm, giờ nhìn xem, chẳng phải cả một mảng xanh mượt rồi sao? Không bao lâu nữa là có thể thu hoạch đem bán rồi đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1226-tra-giong-duoc-chuyen-den.html.]

Giờ thời tiết mới chỉ hơi ấm lên, cỏ đậu tím đã bắt đầu đ.â.m chồi xanh biếc. Từ xa nhìn lại, như có một lớp sương mờ phủ lên, trông rất c.uốn hút.

Không chỉ có ruộng lúa, mà cả khu bãi sông cũng được rải hạt giống dày đặc, kết hợp cùng các loại cỏ chăn nuôi non mềm khác, bò dê bị nhốt cả mùa đông giờ được ăn no nê hả hê mỗi ngày.

Con bò vàng già cũng lẫn trong đàn, giờ đây chẳng thấy cô đơn chút nào.

Tất nhiên, Tống Đàm biết, ông lão Lý vẫn thường xuyên đến thăm nó.

Nhưng đối mặt với ông cụ này, người nhà họ Tống cũng chẳng muốn nói thêm gì. Dù sao thì giờ ông ấy cũng đang chăm lo cho ngọn núi trà từng thuộc về mình, cũng được xem là tận tâm tận lực...

Thôi thì cứ vậy đi.

Từ khi vào vụ đầu xuân, mỗi ngày đều có xe tải chở cây giống đến không ngừng. May mà năm ngoái đã làm đường, chứ không thì chỉ riêng chuyện vận chuyển cũng đủ mệt rồi.

Sáng nay lại đến 3 chiếc xe tải lớn chở giống.

Bí thư Tiểu Chúc từ xa trông thấy, liền thong thả đi tới.

Sau khi tranh thủ ăn ké bữa sáng, mới hỏi: “Vừa nãy thấy mấy người dẫn xe lên phía núi nhà ông lão Lý, chở cái gì thế?”

“Trà giống.” Tống Đàm đáp: “Trên núi đó vốn chỉ có hơn chục mẫu trà cổ, mùa đông vừa rồi đã cắt tỉa lại, cao đến cả mét mấy, hai mét, hái cũng không tiện.”

“Phần đất hoang còn lại cũng khai khẩn hết, trồng trà cả rồi. Chứ không mỗi năm sản lượng ít ỏi vậy, lão Thường chắc khóc mất.”

Trà giống trồng xong khoảng 2 đến 3 năm là có thể hái. Tuy sản lượng ban đầu không cao, nhưng lớn rất nhanh, không cần chăm sóc nhiều, hiện tại đã là một trong những nguồn thu chính của nhà họ Tống rồi.

Vì thế, cho dù trong nhà uống không hết từng ấy trà, Tống Đàm vẫn mạnh tay dành ra hơn trăm mẫu đất để trồng, quả là hy sinh lớn lao.

Không thì trồng đậu phộng, trồng bắp... trồng gì chẳng được?

Bí thư Tiểu Chúc không biết trồng trà vất vả thế nào, giờ chỉ cảm thấy ông chủ Thường cũng là người tốt nên gật đầu:

“Vậy thì được, trà nhiều rồi, sau này tôi mua thêm, hái trà cũng cần nhiều nhân công nhỉ? Đến lúc đó trong làng lại có việc làm rồi.”

Nói đến đây thì cô ta lại nhớ ra:

“Đúng rồi, cải tạo điện lưới sắp bắt đầu đấy! Hè này, nhà cô trên núi dưới núi mở điều hoà thoải mái, không phải lo quá tải nữa rồi.”

Tin này đúng là đáng mừng!

Tống Đàm thở dài, rồi đầy ẩn ý nhìn bí thư Tiểu Chúc:

“Lãnh đạo thành phố mình đúng là quyết liệt, hiệu quả thật.”

Bí thư Tiểu Chúc chỉ cười nhẹ, rồi tò mò hỏi thêm một câu:

“Bãi đá kia thấy cô trồng nhiều cây hồng quá, là hồng giòn hay hồng hoả tinh thế?”

“Cả hai loại đều có.”

“Mấy cây hồng cũ ở đó cũng được ghép cành lại rồi, dù sao cũng là cây lớn, phá bỏ thì phí lắm.”

Mảnh đất hoang đó đúng là quá rộng, anh Tôn chỉ dọn dẹp riêng chỗ đó mất gần một tháng, hạt giống hoa cúc dại giờ đã gieo xong.

Chỉ có hướng dương là phải đợi thêm chút, sợ gặp đợt không khí lạnh thì sẽ hỏng.

Bí thư Tiểu Chúc nghĩ đến việc từ đầu xuân đến giờ, dân làng đi làm cho nhà họ Tống chẳng ai có ngày nghỉ, cũng vui đến nỗi cười không khép được miệng:

“Tốt quá! Tốt quá! Trong làng có việc, người ta mới yên tâm ở lại, mới phát triển được. Không thì chỉ dựa vào nhà các cô, có giỏi đến mấy cũng không kham nổi.”

Tống Đàm cũng cười vui vẻ:

“Đúng đó, mọi người ở lại thì bọn tôi mới dám mở rộng mạnh mẽ như vầy. Không thì chẳng tìm nổi công nhân, muốn làm ruộng cũng chẳng có người mà làm!”

Loading...