Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1184: Tâm địa xấu xa.
Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:27
Lượt xem: 238
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miệng bác sĩ Quách, một khi nhanh mồm nhanh miệng thì cũng chẳng thua gì Tống Đàm.
Lúc này cô ta bảo hai cô bé nằm song song trên giường, áo len chẳng cần vén lên, chỉ nhẹ nhàng xác định đúng huyệt vị là bắt đầu xoa bóp luôn.
Ban đầu tụi nhỏ còn rên rỉ vài tiếng, nhưng sau đó nét mặt dần dần trở nên thư giãn, khiến A Y Cổ Lệ cũng bắt đầu thấy hứng thú:
“Xoa xong thì tiêu hóa hết luôn, bụng rỗng lại hả chị?”
Quách Đông cười: “Làm gì có thần kỳ vậy được? Chủ yếu là giúp tụi nhỏ đỡ đầy bụng, dễ chịu hơn, tiêu hóa nhanh hơn một chút thôi.”
Cô ta nhìn thấu luôn suy nghĩ của A Y Cổ Lệ: “Hai nhóc này ăn quá no, nhưng chưa đến mức nghiêm trọng. Mà nếu tôi xoa xong rồi về nhà lại ăn tiếp như hổ đói, thì dĩ nhiên không ổn rồi.”
Rồi lại dặn Tống Đàm: “Trưa nay chỉ cho ăn một chén nhỏ thôi, giữa bữa không cho ăn gì hết.”
Cô ta còn lạ gì cái tính “xấu xa” của Tống Đàm nữa?
Con trai ông chú Bảy về, nhà này liền bày toàn món ngon để dụ dỗ người ta.
Biết rõ người ta giờ có vợ có con, không thể thường xuyên về được, bên này cứ bày món ngon ra trêu ngươi, chủ yếu là để khiến người ta tiếc nuối và nhung nhớ, đúng không?
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đã có một loại ăn ý đầy tinh quái.
Nhưng mà…
“Không đúng rồi.”
Tống Đàm bỗng nhớ ra một chuyện:
“Tôi nhớ lúc ông chú Bảy mới về đây làm việc, có gửi cho mọi người ít đồ mà? Trà, mật ong, tuyết nhĩ... Không lẽ là gửi xa quá nên không đến được?”
A Y Cổ Lệ lập tức nhớ lại ký ức khó quên đó, ngạc nhiên gật đầu:
“Thì ra trà và mật ong đó là của cô gửi đến à!”
“Canh tuyết nhĩ cả nhà tôi ai cũng uống được một chén lớn! Mà đi vệ sinh dễ chịu cực kỳ! Mật ong cũng thế! Trà mà ăn cùng xiên nướng với cơm trộn thì đúng là tuyệt cú mèo!”
Tống Đàm hơi ngừng lại, khó hiểu hỏi: “Nghe vậy là mọi người ăn được rồi mà. Vậy nếm được vị ngon như thế, sao còn ăn no ngoài thành phố trước rồi mới về đây?”
A Y Cổ Lệ hơi đỏ mặt.
“Ăn được mà. Hai đứa nhỏ cực kỳ thích, cứ nằng nặc đòi về xem ông nội mỗi ngày ăn những gì… Bọn tôi cũng đặt vé rồi, nhưng sau cha tôi có chút việc, nên phải huỷ vé luôn.”
Về sau Tống Thư Lượng lại bảo: không nên để con nít mong đợi quá nhiều.
Vì anh ta lớn lên ở nông thôn, biết rằng dù có món ngon đi nữa thì ở làng quê cũng luôn là thứ quý giá. Mấy món được cha anh ta gửi từ xa về chắc chắn là cực kỳ vất vả mới có được.
Mỗi lần gọi video hỏi về công việc, ông chú Bảy đều nói mình đang làm đầu bếp cho một nhà trong thôn, nấu ăn cho cả nhà họ…
Tống Thư Lượng vừa nghe đã hiểu ngay:
Làm đầu bếp mà, kiểu gì cũng có chút đặc quyền, nhưng ba bữa ăn không tự do!
Mà rồi, khi mật ong ngày càng vơi, trà ngày một ít đi, lại nghĩ đến chặng đường xa xôi, cái ý định về thăm nhà lại lần nữa nhạt dần.
Nhưng lúc này, A Y Cổ Lệ nhớ lại, chỉ thấy trong lòng tràn đầy hối tiếc.
Tống Đàm biết cái gì cũng phải vừa phải, liền chủ động chuyển đề tài:
“Bác sĩ Quách ơi, Tết này cô muốn gì? Để tôi nhờ anh họ tôi chuẩn bị cho.”
Quách Đông thở dài: “Muốn ăn rau thì qua vườn nhà cô hái, muốn uống trà thì tự mua, hình như chẳng thiếu thứ gì cả… À đúng rồi, bảo anh ấy chuẩn bị tinh thần, Tết tranh thủ ghé nhà tôi mấy hôm đi.”
Nghĩ ngợi một lúc, cô ta lại hỏi:
“Kiều Kiều có mấy cái hình xăm dán không? Mấy đứa nhỏ hay chơi mấy cái đấy ấy. Cho tôi hai miếng, bảo anh ta dán lên bắp tay. Dán cái nào trông dữ tợn vào nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1184-tam-dia-xau-xa.html.]
Thao Dang
Chậc.
Gương mặt kia của Trương Yến Bình, vóc dáng kia, nếu mà thêm cái hình xăm kín tay nữa, Tết mang về quê, thử xem ai còn dám xì xào bàn tán!
Câu nói này khiến Tống Đàm cũng khó mà tiếp lời: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Kiều Kiều giờ chỉ còn mỗi hình dán Peppa và Ultraman thôi. Muốn dán không?”
Quách Đông lập tức lắc đầu, thế thì chẳng hợp tẹo nào: “Thôi khỏi, chị tự mua cũng được, không biết trước Tết kịp giao hàng không nữa.”
Tống Đàm nghĩ ngợi một chút: “Hay thế này đi, Tết nhà ôi có chuyến đi mua đồ chuẩn bị Tết, đến lúc đó kéo hai người đi theo luôn. Trong thị trấn chắc mấy cửa hàng nhỏ cũng có bán.”
Quách Đông gật đầu: “Được đấy!”
Rồi cô ta lại chuyển đề tài:
“Sang năm chắc sẽ có nhiều người ở lại làng, lúc đó tôi mà cứ tự đi hái rau trong ruộng cô thì không tiện lắm. Hay là cô làm mấy cái phiếu ăn gì đó đi, tôi mua.”
“Nếu tôi muốn nấu ăn thì bảo Trương Yến Bình đem rau qua. Còn không muốn nấu thì lên nhà ăn trên núi ăn luôn.”
Thật ra, bác sĩ Quách ăn được bao nhiêu rau chứ?
Cô ấy sống rất điều độ, một cây rau xanh nhỏ cũng có thể ăn được nguyên bữa. Suốt năm qua nào là viên sơn tra, trà thanh nhiệt… c.ung cấp không thiếu chút nào.
Chắc giờ đang quen với Trương Yến Bình, bắt đầu có chút ngại ngùng nên mới nói vậy.
Tống Đàm suy nghĩ rồi cũng không từ chối:
“Để sau Tết đi, lúc đó đông người hơn, mình tính lại chuyện này.”
Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa thoải mái tán gẫu, Quách Đông lúc này cũng tiện tay xoa bóp cho A Y Cổ Lệ. Cô ta vừa nhăn mặt vì cảm giác tê tức ở huyệt vị, vừa không kìm được mà nghĩ:
Quê nhà của chồng mình hình như chẳng thua gì vùng biên đâu nhỉ? Cảm giác vừa tự do, lại vừa hạnh phúc…
…
Ba mẹ con sau khi được xoa bóp xong thì lại lững thững quay về nhà sưởi ấm, vừa nghe kể chuyện vui trong làng, vừa kể lại c.uộc sống ở vùng biên.
Trong lúc đó còn phải nhìn bàn đồ ăn đầy ắp mà len lén nuốt nước bọt.
Mãi đến đúng 12 giờ trưa, Tống Thư Lượng mới quay về.
Bí thư Tiểu Chúc chỉ cần chui vào nhà Tống Đàm là có sẵn cơm ăn, còn anh ta thì đói đến phát điên từ lâu rồi.
Anh ta chẳng ngờ sáng nay phải chạy qua nhiều khâu thủ tục đến vậy, hết cái giấy này đến cái biểu mẫu kia, ký đến hoa cả mắt, mà thi thoảng còn bị cha mình châm chọc vài câu.
Giờ quay lại sân nhà, phát hiện bà thím Bảy với A Y Cổ Lệ đều không có ở đây, bếp than buổi sáng đã bị ai đó cố ý đắp tro lên một nửa, chỉ còn vài đốm than đỏ leo lét.
Căn nhà lạnh ngắt khiến anh ta không nhịn được mà thốt lên:
“Cái nhà này vẫn là quá to rồi, mùa đông lạnh thật đấy, không hiểu nổi cha sống thế nào bao năm qua…”
Ông chú Bảy vừa mới làm xong thủ tục, tâm trạng đang tốt, nên cứ giả bộ không nghe thấy mấy lời này của con trai.
Ông chỉ mải lo kiểm tra nồi thịt kho trứng, chân giò, đậu hũ xem có bị chuột ăn vụng không; rồi còn mở tủ đông lấy ra ít bánh sữa chiên hôm qua làm ở nhà Kiều Kiều.
Cùng lúc đó, bà thím Bảy cũng dẫn ba mẹ con A Y Cổ Lệ quay về, gương mặt đỏ hồng vì ấm nóng, ai nấy nói nói cười cười, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ. A Y Cổ Lệ thậm chí còn chủ động nói:
“Mẹ, để con giúp mẹ nhóm bếp nhé.”
“Được chứ!”
Bà thím Bảy cũng không khách sáo: “Cha con khi nấu hay dùng cả hai bếp, vừa hay mỗi người một cái, vừa nấu vừa sưởi cũng ấm.”
Còn hai cô cháu gái thì sao, lúc này vừa cười đùa vừa chạy nhảy cả nửa ngày trời, chẳng có vẻ gì là sợ lạnh, đúng là trẻ con, cơ thể lúc nào cũng ấm nóng.
Còn Tống Thư Lượng thì lủi thủi ngồi một mình trong phòng khách, lạnh đến mức vừa xoa tay vừa dậm chân, c.uối cùng không nhịn được mà đứng dậy đi dạo vài vòng, phát hiện ra: cái nhà to thế này, nếu không có tiếng động lách cách từ bếp vọng ra, quả thật yên tĩnh đến đáng sợ.