Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 949: Đi hay không đi.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:42
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lãnh đạo thở dài cảm khái:

“Mẹ cậu thật sự có con mắt tinh đời… khụ, ý tôi là… hỏi thêm về tình hình bên nhà nhận nuôi mấy con ch.ó ấy đi.”

Thấy Chu Tân chuẩn bị lại thao thao bất tuyệt, lãnh đạo vội vã bổ sung:

“Nói đơn giản thôi nhé!”

“Dạ được!” Chu Tân ngoan ngoãn đáp, ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, nhìn thẳng:

“Vậy em xin nói đơn giản hai câu…”

Lãnh đạo đột nhiên cảm thấy câu này quen quen, như sắp gặp điềm chẳng lành, vội vàng ngắt lời trước khi anh ta mở miệng:

“Khoan đã!”

Ông nhớ lại cái gọi là “nói hai câu” của chính mình ngày xưa, vội sửa lời:

“Ý tôi là, tóm gọn trong hai câu, không quá 100 chữ thôi.”

Chu Tân há miệng, vẻ mặt lập tức rầu rĩ thấy rõ:

“Vâng ạ…”

“Nói gọn là, bên đó đồ ăn rất tốt, chó của chúng ta được nuôi cũng cực kỳ tốt. Nếu sau này còn có chó cần gửi đi, em vẫn muốn gửi đến đó.”

Nói xong còn tràn đầy nhiệt tình nhìn lãnh đạo:

“Đội trưởng bọn em còn giữ video quay lại nữa, anh có xem chưa? Bộ lông, thần thái, ánh sáng óng mượt của tụi nó… Có đoạn quay cảnh Đa Đa nhảy lên, trời ơi nhảy cao lắm luôn…”

Lãnh đạo bưng cốc nước, “ừm ừm” cho có lệ, rồi nhanh chóng nói:

“Thôi được rồi… Gọi đội trưởng cậu đến đây, cậu đi làm việc của mình đi.”

“Rõ!” Chu Tân quá quen với cái kiểu lãnh đạo đổi đề tài đột ngột, lập tức gật đầu đi ra ngoài gọi người.

Đợi anh ta vừa đi khuất, lãnh đạo vội đặt cốc nước xuống, thở phào một hơi thật dài.

Chờ người tiếp theo bước vào, bầu không khí lập tức nghiêm túc trở lại. Đối phương báo cáo rõ ràng:

“Là người nhận nuôi, cô Tống Đàm gửi đơn xin phép, nói rằng mấy con ch.ó sống rất tốt, cô ấy không phụ lòng tin của chúng ta.”

“Vì thế, muốn nhân ngày mổ heo mùng 8 tháng Chạp (ngày 10 tháng 1 dương lịch) mời những người từng là chủ cũ của mấy con ch.ó đến làng ăn bữa ‘sát trư thái’. Tất nhiên, cô ấy cũng nói rõ: hôm đó còn có bạn bè từ khắp nơi về dự, nên đừng áp lực, cũng đừng nghĩ đến chuyện góp tiền gì.”

“Tiệc ‘sát trư thái’, vốn là do cô ấy chiêu đãi bà con trong làng.”

Lãnh đạo gật gù, trong lòng cũng hiểu rõ.

‘Sát trư thái’, thật ra chuyện ăn không phải quan trọng nhất.

Mà là vì cô ấy được “đặc cách” nhận nuôi bốn con ch.ó giải ngũ, tương lai còn có dự định tiếp theo, nên chủ động tạo ra một kênh phản hồi tích cực, giúp cả trên lẫn dưới đều yên tâm.

Ngoài ra, trực tiếp đến tận nơi, tận mắt chứng kiến, mới thật sự biết tình hình có đúng như báo cáo không…

Lãnh đạo trăm mối suy nghĩ, c.uối cùng thở dài khen ngợi:

“Cô gái này làm việc chu toàn thật… Thế các cậu định xử lý sao?”

Xử lý gì nữa chứ? Ai đã từng nếm thử trứng trà hay trà mát bên đó đều biết, ‘sát trư thái’ này, quan trọng nhất chính là… ăn!

Ai mà từ chối cho nổi?

Chỉ có một điều cần bàn lại: trong số mấy con ch.ó kia, có ba con thuộc hệ thống công an, phía họ chỉ là đơn vị dưỡng thương nên mới được phân về. Giờ thì…

Người phụ trách lập tức đáp:

“Tôi thấy nên đi, mà thật ra là phải đi. Người ta làm tốt, mình phải thừa nhận rõ ràng.”

“Với lại, cô Tống Đàm huấn luyện chó rất có tay nghề, chó của mình ở đây thì bỏ ăn, bên đó lại khác hẳn… Lãnh đạo, nếu sau này còn tình huống tương tự, tôi mong những công thần ấy được gửi về bên cô ấy.”

“Bên công an, tôi sẽ chủ động liên hệ.”

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-949-di-hay-khong-di.html.]

Lãnh đạo trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu:

“Được! Đi mà liên hệ đi! c.uối năm công việc bận rộn, các cậu đi cũng được, nhưng nhớ giữ kỷ luật đó!”

Lúc này, Tống Đàm vừa cúp điện thoại, nhìn đoạn đường phía trước còn chưa sửa xong, thì đã nghe bí thư Tiểu Chúc căn dặn Kiều Kiều phía trước:

“Đi lối bê tông kia kìa, có hơi ổ gà đấy, ái chà! Rồi rồi rồi, cứ đi tiếp… đúng rồi, quẹo một cái…”

Tống Đàm nhìn mà trong lòng thấy không thoải mái chút nào:

“Cô thuộc đường ở đây rõ thế cơ à?”

Vì chuyện nhà mình, bí thư Tiểu Chúc phải chạy sang làng bên liên tục, mà con đường kiểu này đi qua cũng chẳng dễ dàng gì.

Bí thư Tiểu Chúc vẫn chăm chú nhìn phía trước, nói:

“Dễ đi mà, dù gì thì cũng chỉ có đúng một lối có người qua lại, lần đầu tôi còn bật định vị dẫn đường đó. Đừng nói chứ, nó chỉ đường cũng chuẩn lắm!”

Nói rồi cô ta bật cười:

“Nhìn đi, căn nhà mái đỏ phía trước kia, chính là văn phòng làng Thạch Đầu Pha đó!”

Làng Thạch Đầu Pha đúng là tên như vậy, khiến Tống Đàm không khỏi nghi ngờ: chẳng lẽ vì hai khoảnh đất mà cô nhận khoán đều là đồi đá nên mới có cái tên thế?

Mà nói về tình hình của làng này thì… nói sao nhỉ, nếu so về nghèo và già hóa dân số, thì cũng chẳng kém cạnh làng Vân Kiều, một rồng một phượng, chẳng ai hơn ai.

Chỉ là năm xưa khi còn canh tác, nơi này gần sông Kim Hà hơn, nên tưới tiêu thuận lợi hơn một chút.

Bây giờ thì trong làng người cũng chẳng còn bao nhiêu. Khi Tống Đàm tới, dân làng đã đứng sẵn ở cửa văn phòng làng, không phải vì gì khác, mà vì Thạch Đầu Pha có tới hơn 600 mẫu đất, một phần là đất cá nhân, phần còn lại là đất công của làng.

Mảnh đất đó vốn không trồng trọt được gì nên cũng chẳng ai thèm ngó. Nay có người muốn nhận khoán, lại còn là một sinh viên đại học về quê làm nông… Bà con ngẫm thử khoản tiền cho thuê đất, cảm thấy c.uối năm này có hy vọng rồi!

Ai nấy hào hứng đến mức, đến cả Kiều Kiều cũng cảm nhận được, tò mò hỏi:

“Sao họ không chăn dê trên mấy cái đồi đá ấy nhỉ?”

Còn chưa vào tới sân, bí thư Tiểu Chúc đã giải thích:

“Vì họ chăn dê không cần rào đất lại làm gì!”

Cùng trong làng cả, có nuôi dê thì mỗi ngày dắt đi dắt về là được, chẳng cần phải nhận khoán hay rào đất riêng.

Huống chi, trên đồi đá đó cỏ cũng không mọc nổi, dê thì kén ăn, nên ai cũng chê là vùng đất gà cũng chẳng buồn bới.

Nay Tống Đàm chịu nhận khoán, với dân làng mà nói đúng là niềm vui bất ngờ!

Bí thư chi bộ làng bên cũng muốn kết hợp với hai hộ cá nhân kia để “kéo giá lên” thêm chút, dù sao ông ta cũng là người có trách nhiệm, đã tìm hiểu kỹ về Tống Đàm, ai cũng nói cô ấy về quê khởi nghiệp rất thành công, sản phẩm bán được…

Ông ta nghĩ: người trẻ dễ kiếm tiền, mình mở giá cao một chút coi như là tăng thu nhập cho dân.

Ai ngờ bí thư Tiểu Chúc lại chẳng đồng tình với cái kiểu “bình quân chủ nghĩa” của thế hệ trước, dễ kiếm tiền cái gì chứ? Đồi đá kia có người nhận là quý hóa lắm rồi! Còn đòi nâng giá lừa dân làng mình à!

Thế nên đôi bên đàm phán dây dưa mãi đến tận bây giờ.

Gặp lại người phụ trách làng hôm nay, bí thư Tiểu Chúc vẫn không quên nói một câu:

“Thực ra cũng chẳng cần gấp đâu, tôi thấy chờ tới đầu xuân sang năm ký hợp đồng thì chắc chắn hơn… cô xem, cái giá đó đâu có thấp, sao lại chọn cái núi đá kia cơ chứ! Có trồng nổi cái gì đâu…”

Phía đối phương chuẩn bị ký hợp đồng lấy tiền, nên không tức giận gì, ngược lại còn cười hớn hở:

“Trồng được chứ! Trồng được! Chỉ là đá hơi nhiều thôi, chứ dọn sạch đi thì đất bên dưới cũng tốt lắm!”

Bí thư Tiểu Chúc đã vật lộn với họ hai tháng nay, lúc này chẳng khách sáo gì:

“Thế thì ai cũng biết dọn rồi trồng được, sao chẳng ai dọn đi?”

“Cái máy xúc đó, động một tí là ngốn cả ngàn tệ, mà sáu trăm mẫu đất muốn cải tạo hết thì nhà nào chịu nổi chi phí chứ…”

Có tiền cũng chẳng ai muốn làm!

Đất cằn không ai cày, cày xong thì lại tranh nhau. Mấy thôn quanh đây còn khối mảnh đất tốt, chẳng ai rảnh hơi đi ghen tỵ cái nơi gập ghềnh như vậy.

Loading...