Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1172: Măng đông và tấm lòng.

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:36
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người xoay trở trong khoảng đất hẹp của rừng tre, c.uốc trong tay vung lên thì cẩn thận dè dặt, làm việc cực kỳ kém hiệu quả.

Nhưng, cũng chịu thôi, măng tre thật sự mọc quá nhiều rồi!

Mỗi lần c.uốc xuống, chỉ cần phá được lớp đất là kiểu gì cũng lộ ra một hai cái đầu măng.

Chỉ tính riêng cái kiểu đào trầy trật nặng nhẹ thất thường của Tần Quân thôi, lúc này cũng đã gom được năm sáu cái đầu măng rồi.

May là Tống Tam Thành chẳng bận tâm gì cả: “Không sao không sao, mình còn chưa đi mà? Đến lúc mang về, mấy cái măng đào hở ra này để ông chú Bảy làm món măng ngâm dầu đỏ, tụi cháu mang về nhà ăn.”

Tống Tam Thành thấy mình tính toán chu đáo hết sức. Dù sao cũng là dịp Tết, nhà nào cũng toàn thịt cá ê hề, ăn ít đồ chua mặn giải ngán chẳng phải quá hợp lý à?

Nhưng Tần Quân thì mắt hoa cả lên, tưởng tượng cảnh bản thân vừa vác một bao tải đầy măng đông, lại còn xách theo hai hũ thủy tinh măng ngâm đầy dầu đỏ…

Rồi nhìn xuống lòng bàn tay, nói không ngoa, chưa từng làm nông, nếu c.uốc thêm vài nhát nữa là mụn nước phồng lên sáng bóng luôn rồi!

Nhưng nếu bảo là không cần thì thật sự không nói nên lời.

Hai người quần quật một hồi, chẳng bao lâu sau, đòn gánh ngoài rừng tre đã chất đầy. Việc vác đòn gánh nặng nhọc như vậy, mấy người trẻ rõ ràng không làm nổi, nên Tần Quân đành cầm c.uốc, ngơ ngác đi theo sau về lại nhà.

Không về cũng không được nữa rồi, không khéo lòng bàn tay anh ta thật sự sắp nổi mụn nước long lanh đến nơi, nên đổi cho Trương Yến Bình làm!

Tên vô tích sự Trương Yến Bình, lúc này vẫn đang lăn tăn chuyện có nên gặp mặt nói chuyện một lần cho xong không.

Nhưng chuyện này không thể nói với bậc trưởng bối, lại sợ bị Đàm Đàm cười vào mặt, nghĩ đi nghĩ lại, c.uối cùng vẫn chỉ có Tần Quân là quân sư chó săn đáng tin nhất!

Thấy đối phương quay về, lập tức mon men lại gần thì thầm: “Cậu nói xem, làm sao tôi có thể giải thích với bác sĩ Quách, là trước kia tôi thật sự không có ý đó…”

Tần Quân trong lòng thầm rít lên: Tay tôi sắp nổi phồng vì đào măng, còn anh thì ở đây nói chuyện yêu đương?

Thế là nhướng mày: “Thôi đừng lôi mấy thứ vớ vẩn đó ra. Nói thẳng đi, có thích hay không? Có định từ chối không?”

Trương Yến Bình mặt đen đỏ lẫn lộn, ấp a ấp úng: “Thì… thì nói thế tổn thương người ta lắm…”

“Rồi rồi.” Tần Quân cười nhạt, đưa c.uốc cho anh ta: “Vậy anh đi đào ít măng phụ mọi người đi, chuyện này để tôi lo, yên tâm, anh còn không tin tôi à?”

“Anh không thấy bác sĩ Quách toàn nhắn tôi trước à!”

Nghe câu đó, Trương Yến Bình nghĩ lại thì thấy cũng đúng, thế là theo bản năng nhận lấy cái c.uốc: “Vậy cậu phải giải quyết ổn thỏa đó nha! Cậu nói với cô ấy là tôi chưa chuẩn bị tinh thần, chứ không phải là…”

“Biết rồi biết rồi.” Tần Quân liên tục gật đầu: “Anh cứ đi đi!”

Nhưng, Trương Yến Bình đi một cái là mất luôn nguyên cả buổi sáng.

Vì đống măng mà Tống Tam Thành chất dưới đất đã khơi dậy hứng thú của cả nhóm giáo sư Tống, đào măng mà cũng tính là lao động á? Rõ ràng là thú vui giữa núi rừng!

Thế là đến cả đầu bếp Tưởng cũng cầm c.uốc tham gia, cả đám người vừa cười nói vừa reo hò trong rừng tre, Trương Yến Bình bị kẹp ở giữa, thật sự không đủ mặt dày để thoát ra không làm.

May mà anh ta có kinh nghiệm đào măng từ mùa xuân, lại khỏe hơn Tần Quân, c.uối cùng vẫn đào được nguyên một đống to như ngọn đồi nhỏ.

Đến khi Tống Tam Thành c.uối cùng cũng thở dài bảo đào vậy là đủ rồi, không cần đào nữa, Trương Yến Bình mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Người duy nhất không cảm nhận được khổ cực, có lẽ là mấy người như Yến Nhiên, đang là nhân viên dự bị, chưa được phân chia ruộng cụ thể, mỗi ngày chỉ ăn xong là đi loanh quanh chơi…

Giờ đây vừa có việc làm, không phải phải làm hết sức à?

Huống chi mấy củ măng đông này đều là chia cho họ cả đấy!

Hu hu hu, đúng là chủ nhà như thần tiên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1172-mang-dong-va-tam-long.html.]

Thành ra nỗi buồn ly biệt cũng phai đi ít nhiều, bởi buổi chiều còn phải thu dọn măng, lột vỏ măng, chuẩn bị xử lý nữa!

Chỉ tiếc một điều, là mọi người chỉ có thể mang măng đông còn nguyên về. Đây cũng là đề xuất của ông chú Bảy:

“Vác măng đông về nhà cho người nhà ăn thử, muốn làm vị gì thì làm. Nhưng nếu mang đồ đã chế biến sẵn, nào là kiểm tra an ninh, nào là ký gửi, ta sợ mọi người mang không được đâu.”

Măng đông chắc nịch, va đập hay bị ép một chút cũng chẳng sao. Nhưng nếu là món ngâm nửa chín nửa sống, cả đường đi cứ leng keng va đập thì đúng là dễ xảy ra chuyện.

Trương Yến Bình lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà lo măng với chẳng mủng. Nhân lúc mọi người đang bận thu dọn mấy củ măng bị xới trúng, anh ta vội vàng chạy đến chỗ Tần Quân, mắt đầy mong đợi:

“Sao rồi? Cô ấy không buồn đấy chứ?”

“Không có đâu.” Tần Quân vẻ mặt chắc chắn: “Tôi hẹn giùm anh ba giờ gặp nhau ở phòng khám rồi. Giờ mới một giờ mấy, anh vẫn còn thời gian đi gội đầu tắm rửa, chỉnh tề một chút.”

Trương Yến Bình: ?!!!

Khoan đã, tôi bảo cậu giải quyết ổn thỏa giùm tôi, mà cái gọi là “ổn thỏa” của cậu là kiểu này á?

Tần Quân thấy anh ta định mở miệng thì thở dài: “Chưa từng yêu đương thì đúng là đầu óc ngu ngơ… Anh bảo tôi giải quyết ổn thỏa, lại không được để người ta buồn, thế nhưng anh cũng đâu có bảo là không thích đâu?”

“Chuyện tình cảm mà, như nước uống thế nào chỉ có tự mình biết. Có gì thì hai người gặp mặt nói cho rõ ràng. Đàn ông đàn ang, đừng có ẻo lả mãi thế…”

Anh ta thật không tiện nói ra, nhưng với cái mặt kia của Trương Yến Bình mà còn cứ rụt rè ấp úng, đúng là không nỡ nhìn luôn ấy!

Trương Yến Bình ngượng ngùng “ờ ờ” vài tiếng: “Thì… nói vậy cũng đúng…”

Thấy anh ta quay đầu chạy lên tầng, Tần Quân thở dài, lắc đầu, có người nhìn ngoài thì tưởng khôn lanh, chuyện làm ăn cái gì cũng rành, mà chuyện thích hay không thích người ta lại không tự hiểu nổi…

Chậc!

Anh ta rửa tay lại lần nữa, rồi nhìn mọi người đang bận rộn hỏi: “Tôi làm gì được không?”

Ngô Lan đang dùng d.a.o cắt vỏ măng một cách gọn gàng, nghe vậy thì mỉm cười nhìn anh ta: “Không vội, cậu nói xem Yến Bình đi đâu rồi?”

Tần Quân: … Anh ta có lỡ miệng gì không ta?!

Còn đang nghi ngờ thì nghe Ngô Lan bật cười: “Cậu còn giấu gì nữa, bác sĩ Quách còn hỏi Đàm Đàm về dì cả của nó rồi… Nếu không có chút gì, người ta tự dưng hỏi mấy chuyện đó làm gì?”

Tần Quân: …

Anh ta thấy hơi rối, cứ cảm giác như mọi người đến làng Vân Kiều rồi, tâm thái đều thay đổi cả.

Ví dụ như chuyện yêu đương này, sao mà mấy cô gái ở đây vừa dũng cảm lại vừa chủ động thế? Hồi trước ở trường, anh ta cũng từng yêu đương, không phải lúc nào con trai cũng chủ động hơn, nhưng đa phần vẫn là như thế.

Vậy mà đến làng Vân Kiều, Tống Đàm thì thôi khỏi nói, tính vốn thoải mái, nghĩ gì làm đó. Nhưng bác sĩ Quách…

Thật lòng mà nói, đến giờ anh ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ cô gái trắng trẻo nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, lúc ngã lăn ra giữa sân nhà kia đấy!

Còn đang suy nghĩ, thì thấy bà Đường mỉm cười nhìn anh: “Nghĩ không thông à?”

“Nghĩ không thông là đúng rồi.”

“Con gái làm gì, thật ra cũng chẳng kém dũng cảm hơn con trai đâu. Chỉ là các cô ấy suy nghĩ tỉ mỉ hơn, phải lo nhiều chuyện hơn nên trông mới có vẻ hay do dự.”

“Ví dụ như yêu đương, con trai thấy đối phương xinh đẹp, hợp ý, chỉ cần không quá chênh lệch là sẵn sàng theo đuổi.”

“Còn theo đuổi xong thì sao? Chuyện sau này thế nào thì để sau rồi tính.”

Thao Dang

“Nhưng con gái thì khác. Từ lúc rung động, các cô ấy có khi đã nghĩ đến đời sống tương lai, đến chuyện hai bên gia đình, đến cả công việc sự nghiệp… Tất cả đều phải tính trước rồi.”

Bà Đường nói chuyện nhẹ nhàng, giọng điệu hiếm khi bình thản đến vậy:

“Tiểu Tần à. Cậu nói với Yến Bình một tiếng, bác sĩ Quách có vẻ không có ý gì từ chối cả. Đã có duyên tốt, thì đừng vì ngại ngùng mà bỏ lỡ.”

Loading...