Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1222: Bán rau chân vịt. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:33
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình luận thì cứ việc náo nhiệt, Kiều Kiều thì vẫn cứ bình tĩnh.

Bên kia thì hoa mắt chóng mặt, bên này vững vàng như núi. Mặc cho bao nhiêu người trong livestream gào "lên link đi", Kiều Kiều vẫn không vội không vàng, chậm rãi bắt đầu từ việc giới thiệu rau chân vịt.

“Các bạn nhỏ ơi, hôm nay mình sẽ bán cho mọi người rau chân vịt trồng trong vườn. Chị nói đây là một giống rất cổ, gọi là rau chân vịt bò sát đất, không giống với loại bán trong siêu thị đâu nha.”

“Bởi vì lá nó bò sát mặt đất nên sẽ bị dính đất và bụi, bạn nào không thích thì có thể không mua.”

“Còn nữa nha, mặc dù rau chân vịt bò sát đất này nhìn thì lá già và tối màu, nhưng thật ra chỉ cần trụng nước sôi là ăn rất mềm, ngọt thanh, ngon hơn vẻ ngoài rất nhiều đó.”

Nghỉ đông xong lại quay về làm “giáo viên”, Kiều Kiều có hơi không quen, giờ nói chuyện về rau chân vịt cũng cảm thấy khô khan khúc mắc.

Nhưng cũng chẳng sao cả, fan của cậu chẳng quan tâm giọng điệu làm thầy kiểu gì. Thứ họ để ý là…

[Lên link! Lên link!]

[Aaaa, tôi không muốn nghe, không muốn tìm hiểu, không cần biết! Tôi chỉ muốn ăn! Bảo bối lên link đi!]

[Aaaaaaa, nhanh lên đi tôi đứng trong toilet chờ hơn mười phút rồi đó, aaaaaa!]

[Tôi thích ăn rau chân vịt bò sát đất lắm!]

[Ơ? Sao trong livestream này đông vậy trời? Bán rau chân vịt bò sát đất hả? Tôi cũng thích lắm, ngồi chờ nè.]

Bình luận cứ c.uộn lên liên tục, Kiều Kiều cũng bắt đầu điều chỉnh lại góc máy, đầu tiên quay cận cảnh rau chân vịt, sau đó cố định lại điện thoại.

Đúng lúc ấy, ống kính lại vô tình ghi hình được đội bảo an vừa chạy đến vườn để làm nhiệm vụ hái rau.

Do đứng khá xa nên không thấy rõ mặt ai, chỉ mờ mờ nhận ra có hơn chục người dáng đứng thẳng tắp, tay xách ghế nhỏ, tay xách sọt, rõ ràng ăn mặc mỗi người một kiểu, vậy mà lại tạo ra một cảm giác đồng bộ kỳ lạ khi cùng bước vào vườn rau.

Vì đây là lần đầu tiên nhà họ Tống tuyển nhiều nhân viên đến thế, nên Tống Đàm cũng chưa có kinh nghiệm gì, thành ra không chuẩn bị đồng phục. Lúc này mọi người đều mặc đồ cũ của riêng mình.

Ấy thế mà chính vẻ giản dị đó, qua màn hình livestream lại làm cho bao nhiêu người chú ý.

[Ờm… cho hỏi lạc đề tí, có ai thấy mấy người hái rau này nhìn phong thái rất đỉnh không vậy?]

[+1, rõ ràng là mặc đồ bình thường mà từ xa nhìn lại cả nhóm cứ như một thể thống nhất… không khí gì mà chất thế chứ.]

[Lạ nhỉ, mấy lần trước thu hoạch toàn mời mấy bác, mấy cô trong làng, họ tám chuyện vui lắm mà, sao lần này toàn là thanh niên vậy?]

Càng lúc càng nhiều người để ý đến điều này, và sự chú ý dồn hết về phía Trần Nguyên và nhóm người đang ngồi trên ghế nhỏ, tay thoăn thoắt nhổ rau chân vịt.

Chỉ thấy họ mặc áo cũ, ngồi chồm hỗm trên những chiếc ghế thấp, sọt đặt ngay cạnh bên.

Sau đó chỉ cần nhẹ nâng cánh tay, cầm xẻng nhắm vào gốc rau chân vịt, khéo léo đẩy nhẹ về phía trước là cả cây rau đã được nhổ lên gọn gàng.

Nhìn thì có vẻ không cần kỹ thuật gì, nhưng trong livestream, động tác của cả nhóm lại đồng đều kỳ lạ, đến cả góc độ cũng gần như giống nhau, tạo nên một cảm giác… trật tự đầy mê hoặc.

[Tôi không biết phải nói gì… nhưng mà xem người ta nhổ rau chân vịt mà cũng thấy xả stress thế này thì tôi chưa từng nghĩ tới.]

[Sao lại buồn ngủ thế này nhỉ…]

[Ai hiểu được cái độ "chữa lành" khi xem người ta nhổ rau chân vịt chứ! Hội OCD sung sướng phát c.uồng!]

[Thầy Kiều Kiều ơi! Cho ống kính lại gần chút được không? Tôi muốn xem cận cảnh để dễ ngủ hơn chút...]

Thầy giáo Kiều Kiều vẫn không hề d.a.o động. Cậu tự thấy mình đã giới thiệu đầy đủ mọi đặc điểm của rau chân vịt, nên giờ dõng dạc tuyên bố giá bán:

“Chị bảo là chúc mọi người năm mới vui vẻ, 20 tệ một cân, bao ship luôn nha!”

“Mua được thì tụi mình sẽ trực tiếp nhổ rau trong vườn, cân tại chỗ rồi gửi đi, trên rau sẽ có một chút đất cát, nhưng tụi mình cũng sẽ cân dư ra một chút nha.”

“Vì rau này giá quá rẻ nên mỗi người chỉ được mua một cân thôi đó!”

Nói xong, Kiều Kiều còn nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy đã nói rõ giá cả và quy định hạn chế, liền gật đầu hài lòng: “Được rồi, các bạn nhỏ, bắt đầu bán nhé!”

Cậu không ngờ là.. livestream lại nổ tung luôn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1222-ban-rau-chan-vit-1.html.]

[Ý gì đây? Tết mới qua, coi thường tiền lì xì của tôi hả? Dựa vào đâu mà giới hạn mua chứ?!]

[Hu hu hu rau chân vịt bán 20 tệ lại còn bao ship, đúng là giá có lương tâm quá trời luôn rồi…]

[Thầy Kiều Kiều, cậu tốt với tụi tôi quá rồi đó]

[Đúng đó, lại còn bao ship nữa chứ!]

[Mua mua mua mua mua mua mua mua mua mua…]

[Làm ơn đừng giới hạn mà bảo bối ơi!]

[Thầy Kiều Kiều, cậu nhìn xem rau mọc xanh um khắp núi kìa!]

[Đúng đó! Giới hạn gì chứ? Cứ bung ra mà bán đi!]

[Giới hạn tốt chứ! Mình ở cái livestream xui xẻo này giành đồ mua lúc nào cũng vô ích, là phân số không bao giờ có ích…]

[c.uối cùng cũng có giới hạn, chắc không phiền nếu thêm mình làm mẫu số nha… á á á sao lại lên hàng ngay rồi!]

Trong chớp mắt, dòng bình luận dày đặc đột ngột giảm hẳn, thậm chí còn xuất hiện mớ ký tự rối loạn.

Mấy fan mới vừa bị con số mấy trăm ngàn lượt xem làm cho choáng váng, lúc này mới lò dò vô xem thử, thì thấy màn hình toàn là mấy dòng... không rõ là cái gì.

[??? Tăng số lượt xem lên hàng trăm ngàn để làm gì vậy? Nhìn chẳng thấy mấy ai là fan thật cả.]

[Chuẩn luôn! Tôi còn mò thấy trong mục hot nữa đó. Giờ mấy nền tảng livestream càng lúc càng không biết xấu hổ là gì rồi.]

[Ồ, có giỏ hàng này, livestream bán hàng à…]

[Chỉ để bán đồ mà cũng dám tăng người xem giả lên kiểu đó… má ơi… livestream này đang bán cái gì vậy?]

[Gì cơ? Không phải bán rau chân vịt à?]

[Sao mà là rau chân vịt được? 20 tệ một cân, mà giờ đơn hàng hơn 3 vạn rồi… kéo đơn giả cũng quá đáng quá đi.]

[Chắc là kiểu treo đầu dê bán thịt chó rồi…]

[Hehe đã huy động bảy cô tám dì mỗi người mua một cân rồi nè!]

[Giành được rồi! Giành được rồi! Lần này dễ săn hàng lắm luôn! Tớ với nhỏ bạn thân mỗi đứa mua được một cân!]

[Tôi cũng mua được rồi.]

[Ơ? Mấy dòng bình luận phía trước là sao vậy? Ai mua view thế? Sao lại vu oan giá họa vô cớ vậy nè?]

[Ủa? Lại thêm fan mới nữa hả? Thật là không biết gì mà cũng dám nói… Kiều Kiều nhà tụi tôi mà cần mua view chắc?]

Thao Dang

Hôm nay set số lượng lớn, nên cơ bản ai cũng mua được. Vừa thanh toán xong, cả đám lại quay sang rủ rê họ hàng bạn bè cùng mua, ai ngờ quay lại thấy bình luận bị hiểu sai liền tức không chịu được.

Thế là mọi người cảm thấy khó chịu hẳn.

Không mua được là một chuyện, dỗ fan mới đừng vào tranh là một chuyện… nhưng không thể vì không mua được mà bôi xấu tên tuổi của Kiều Kiều được chứ?

Không ai được phép nói rau của Kiều Kiều không xứng đáng với cái giá này cả!

Vì vậy trong nháy mắt, bình luận lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ như ong vỡ tổ.

Trương Yến Bình tranh thủ xem thời gian, liền mở bảng điều khiển kiểm tra số lượng đơn hàng phía sau.

WTF!!!

Anh ta lập tức điều chỉnh lại số lượng tồn kho, rồi nhanh chóng gỡ sản phẩm. Lúc này thấy đơn hàng dừng lại ở con số 52,136 đơn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

“Bán gì mà nhanh dữ vậy chớ! Suýt nữa là gây họa lớn rồi đó!”

Rau chân vịt bò sát đất mỗi mẫu chỉ thu được hơn 1000 cân một chút, giờ mà bán được từng này, gần như là quét sạch cả đám rau xanh um khắp núi rồi.

Tết vừa qua, đúng là sức tiêu tiền của mọi người… không thể coi thường!

Loading...