Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 948: Quạ già.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:40
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những gì Ngô Lan nói… thật ra cũng là chuyện nghiêm túc.

Dù gì cũng sắp c.uối năm rồi, bà con đi làm xa chẳng mấy chốc sẽ lần lượt quay về, đến lúc người đông đúc, mấy anh chàng độc thân trong nhà cứ lù lù ra đó, bất kể trai hay gái, ai mà chẳng phải để tâm hỏi han tí chứ?

Vì sao lại nhiệt tình thế ư… chẳng vì gì cả, đặc điểm quốc gia là vậy thôi.

Lúc này báo trước với mấy đứa nhỏ cũng đỡ phải mất mặt nếu sau đó tụt mood đến mức bê tha.

Tống Đàm đứng bên cười khanh khách, nhìn cái thần thái kia, đúng kiểu “kiếp trước là tiên tu luyện đắc đạo” ấy chứ!

Ai ngờ cái boomerang lại quay về rất nhanh:

“Còn con nữa!”

Ngô Lan trừng mắt nhìn cô:

“Hè vừa rồi con nói chuyện vớ vẩn gì với thím Trương Hồng đấy? Còn bày đặt bảo thím ấy dẫn một đám người tới đây xem mắt…”

Tống Đàm kinh hãi:

“Thím ấy thật sự dẫn người tới ạ? Vùng mình đây còn kiếm ra được đám thanh niên chưa lấy vợ lấy chồng còn ở nhà sao?!”

Muốn chạy tới liền, à mà thôi, giờ rảnh rang, không đi đâu!

Ngô Lan càng nghĩ càng bực:

“Dạo trước thím ấy hỏi, giờ nhà mình khoán đất nhiều thế, sang năm cần nhân công không, thím ấy tính dẫn người từ nơi khác về, hỏi xem mình có trả phí môi giới không?”

Tống Đàm chấn động:

“Thím Trương bây giờ làm môi giới ngược dòng rồi à?!”

Làng cô cũng có kiểu trung gian này, chủ yếu là về quê dịp Tết hoặc giữa năm, rồi đi lân la mười dặm tám làng tuyển người đưa đi các nhà máy lớn… Mà đúng thật, ai làm sớm thì cũng kiếm được kha khá đấy.

“Thật là… đầu óc quá nhanh nhạy!” Cô cảm khái.

Mà cũng chưa biết chừng sang năm cần thật. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc bàn chuyện đó, Tống Đàm vội đánh trống lảng:

“Mẹ ơi, chọn được ngày lành chưa?”

“Gì mà mẹ chọn ngày lành… sùy sùy!” Ngô Lan lại liếc mắt lườm:

“Là ngày lành của mọi người đó! Tám tháng Chạp nhé, tức ngày 10 tháng 1 dương lịch, mọi người thấy thế nào?”

“Được được được, thế là đẹp quá rồi còn gì!” Vùng này vốn không có thói quen ăn cháo Lạp Bát, nói đúng hơn thì kể cả chuyện Tết ăn sủi cảo cũng không quá ràng buộc, chủ yếu là… thích gì thì ăn nấy.

Vậy nên chọn mổ heo vào ngày Tám tháng Chạp, ai nấy đều gật gù đồng tình. Quan trọng nhất là, lúc ấy chưa vào cao điểm vé tàu Tết, đường cao tốc cũng chưa kẹt đến mức “nhích từng bước”.

Lúc này, bí thư Tểu Chúc đi ngang, nghe xong bèn thắc mắc:

“Năm nay đêm giao thừa không được nghỉ lễ à? Thế thì vé tàu chắc dễ mua hơn đúng không?”

Mọi người: !!!

Ngô Lan tức thì nổi giận:

Thao Dang

“Thế nào mà giờ còn có vụ không nghỉ đêm 30 Tết nữa hả?! Giờ đám trẻ con đi làm cực khổ thế, cha mẹ ở nhà cũng chẳng dám nói nhiều, cả năm có mỗi mấy ngày Tết để sum vầy mà cũng không cho nghỉ hả?!”

Bí thư Tiểu Chúc vội vàng rót nước hầu chuyện:

“Điều chỉnh lịch thôi ạ! Chứ cũng không phải cắt hẳn… Với lại thím ơi, nhà thím có ai đi làm hành chính chính quy đâu ạ?”

Đúng là vậy thật.

Ngô Lan giật mình tỉnh ngộ, hình như đúng thế thật!

Bà lập tức bình tâm trở lại, rồi quay sang hỏi:

“Tiểu Chúc à, ông nội cháu chắc chắn sẽ dẫn theo 10 người chứ?”

Câu này khiến bí thư Tiểu Chúc không biết trả lời thế nào, chỉ đành ngập ngừng:

“Ông nội cháu thì có 5 người, còn lại 5 là người nhà đi cùng…”

“À à à…” Ngô Lan làm bộ hiểu ra, mặt tươi như hoa:

“Vừa đủ một mâm rồi còn gì! Tới lúc đó thêm cái ghế cho cháu ngồi cùng với họ, nhớ nói họ cứ thoải mái ăn uống nhé!”

Kiều Kiều ngồi im nghe hết, Trương Yến Bình với Tần Quân thì mừng thầm vì thoát nạn, chỉ mong được làm cái cột nhà câm luôn cho yên thân. Còn Tống Đàm lại có chút do dự:

“Nói thật, mẹ xem… con có nên mời cái anh phụ trách nhận nuôi mấy con ch.ó đã giải ngũ không nhỉ?”

Dù sao giờ đất rộng người đông, chó thêm vài con cũng không sao, mà còn chẳng ngại nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-948-qua-gia.html.]

Bí thư Tiểu Chúc và bà Đường nghe xong chỉ biết thở dài:

“Sao cô lại không biết suy nghĩ chính trị một chút vậy… Cô nên trang trọng mời lại mấy người chủ cũ của bốn con ch.ó đã giải ngũ, đồng thời báo cáo tình hình nuôi dưỡng cho bên phụ trách…”

Chó sống có vui không, có được chăm sóc tốt không, người khác không biết chứ mấy người từng nuôi dạy tụi nó thì biết chứ?

Mà nếu họ hài lòng, về lan truyền ra ngoài, lần sau tiếp tục xin nuôi, từ dân thường đến trên lãnh đạo, chẳng phải quá có lý sao?

Tống Đàm mặt không cảm xúc:

“Biết không, thịt heo nhà mình bây giờ 1000 tệ một ký cũng có người mua đấy?” Người thì đông, mà thịt cũng chẳng thiếu. Giờ cô không phải tiếc tiền, chẳng qua là…

Thôi được rồi… đúng là tiếc thật!

Tổng cộng chỉ mổ có năm con heo thôi mà!

Mà mới mấy ngày trôi qua, danh sách khách mời ban đầu đã bị thêm vào… thêm nữa… rồi lại thêm nữa!

“Hả?”

Bí thư Tiểu Chúc vốn đang thở dài, đột nhiên buột miệng nói:

“Thế thì cô tranh thủ đi làm giấy tờ đi, cho tôi 100 cân thịt trước đã nhé, cô biết rồi đó, ông nội tôi nhiều lắm!”

Nói xong mới giật mình, vội chữa lời:

“Ái da, cũng chỉ là năm nay khó khăn thôi, cô xem, đất đai trong nhà không phải càng lúc càng nhiều à? Chẳng lẽ lại không nuôi nổi heo? Mau mau mau, hôm nay tôi dẫn cô đi ký hợp đồng với làng bên luôn… Ký xong là có hiệu lực ngay, sau này muốn làm gì thì cô có thể bắt đầu rồi!”

Được thôi!

Chỉ là làng bên cũng đang sửa đường, thế nên hai người không đi xe, mà gọi luôn Kiều Kiều:

“Đi nào! Cưỡi con Đại Đóa của em đi, chị dẫn em đi xem ‘núi’ của em, đội mũ cho đàng hoàng vào nhé!”

Xe ba bánh chính là thần khí của nông thôn!

Còn bên Ninh Thành, anh chàng lắm mồm Chu Tân đang thao thao bất tuyệt trò chuyện cùng mọi người, thì chợt thấy lãnh đạo đứng bên sân ra hiệu gọi mình.

Anh ta ngớ ra, nhưng vẫn cười toe rồi cũng giơ tay vẫy lại.

“…”

c.uối cùng vẫn là đồng nghiệp không chịu nổi nữa, đẩy vai anh ta:

“Cậu đi mau đi! Lãnh đạo đang gọi kìa, còn đứng đực ra đó cười ngớ ngẩn làm gì?”

Chu Tân đi rồi, cả phòng như thở phào nhẹ nhõm:

“Cái miệng của cậu ta sao chưa bị bạn gái đá cho phát nào nhỉ?”

Thật đó, đến anh em chí cốt còn không chịu nổi, bạn gái mà vẫn trụ được thì đúng là… yêu sâu sắc lắm luôn!

Lúc này, Chu Tân theo lãnh đạo vào văn phòng, đối phương hòa nhã nói:

“Nghe nói bên Vân Thành, nhà nhận nuôi bốn con ch.ó giải ngũ lần trước, cậu đang phụ trách theo dõi tiếp theo?”

Vừa nhắc đến là Chu Tân hăng hái hẳn lên:

“Vâng, đúng rồi ạ! Là em! Lãnh đạo cũng biết chuyện này rồi ạ? Ấy da, thế gần đây anh có mua đồ nhà họ không? Không phải em nói quá đâu, chứ không lạ gì việc họ nhận hẳn bốn con chó, trong nhà ấy mà, toàn đồ ngon!

Nói riêng cái món tương đậu thôi đã là đỉnh của chóp rồi! Mẹ em, bạn gái em, cả nhà bên bạn gái em, giờ ăn mỗi ngày phải đếm từng hạt, trân quý không tả được luôn!

Chưa hết đâu! Mấy con ch.ó trong đội mình gửi sang, c.uộc sống bên đó… tuyệt vời ông mặt trời! Em tận mắt thấy họ nấu cơm riêng cho chó, không biết cho bao nhiêu thứ bổ vào nữa…

Còn nữa cơ! Tết này họ mổ heo đó ạ! Trời ơi, em không dám tưởng tượng thịt heo ấy ngon đến mức nào! Khi ấy mấy con ch.ó nhà mình chắc được ăn nguyên đống xương với thịt vụn ấy chứ! Trời đất, làm chó đúng là hạnh phúc quá đi mà…”

Lãnh đạo: …

Giờ thì ông đã hiểu tại sao khi mình quyết định đích thân theo dõi vụ này, cấp dưới lại có vẻ… thở phào nhẹ nhõm đến thế.

Cái cậu Chu Tân này… lúc trước đến đội cứu hỏa làm gì cơ chứ?

Sao không làm MC cho rồi? Mà đã thế, lúc đội tổ chức văn nghệ mừng năm mới cũng chưa thấy cậu ta đăng ký tiết mục lần nào cả?

Ông nghĩ vậy, c.uối cùng không nhịn được liền hỏi.

Chỉ thấy Chu Tân cười ngượng:

“Mẹ em bảo MC thì phải điềm tĩnh chững chạc… còn em thì nói nhiều quá, giống y như… con quạ già (*), không hợp…”

(*) Quạ già: lắm mồm.

Loading...