Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1186: Suy nghĩ của Tiểu Đỗ. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:34
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện tuyển người tạm gác lại, trong nhà ông chú Bảy, Tống Thư Lượng lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nói thật thì, đàn ông lớn tướng như anh ta vốn không nên có cái suy nghĩ này. Nhưng mà ai hiểu nổi đâu, cái bầu không khí mơ hồ này, rõ ràng khiến người ta cảm thấy vậy mà!

Cha mẹ anh ta có chuyện gì cũng chỉ gọi A Y Cổ Lệ với hai đứa cháu nội, hai cô con gái mỗi ngày đều vui vẻ tung tăng đến nhà họ Tống trong thôn chơi. Về nhà thì bụng no căng, buổi trưa còn có thể cùng cha mẹ anh ta tám chuyện cả đống thứ mà anh ta nghe không hiểu nổi...

Chỉ có mình anh ta, nói chuyện thì không ai đáp lời, mở miệng được vài câu thì bị cha mình châm chọc...

Nếu không phải vì muốn ở lại với ông già ăn một cái Tết đàng hoàng, có lẽ giờ này Tống Thư Lượng đã tức khí bỏ đi từ lâu rồi.

Nhưng cái cảm giác kia vẫn cứ lởn vởn quanh đây!

Ví như bây giờ, cả nhà đang ăn cơm trưa! Hôm nay cha anh ta nấu hẳn năm con cá rô phi, còn cố ý rắc thêm rau mùi với mấy lá húng quế mọc lẻ tẻ trong nhà kính.

Hương vị quê hương đó, Tống Thư Lượng đúng là nhớ đến quay quắt tâm can!

Thế mà đĩa cá ấy lại được bưng thẳng đến trước mặt A Y Cổ Lệ và các con gái, chuyện này cũng không phải to tát gì, anh ta đưa tay là với được thôi, nhưng còn chưa kịp gắp thì mẹ anh ta đã bắt đầu chia phần rồi.

“Nào, A Y Cổ Lệ, con lấy một con to này nhé! Cá rô nhiều xương lắm, ăn cẩn thận một chút, nhưng cũng nhâm nhi được lâu, đỡ cho mấy đứa ăn quá no giữa trưa rồi chiều chẳng còn bụng ăn gì nữa...”

“Ôi chao, hai đứa cháu gái ngoan của bà, nào, Khải Minh, con ăn con này, Tư Nguyệt, con ăn con này...”

Hai đứa nhỏ tên dịch ra là Sao Mai và Tháng Tư, tên gốc nghe khó nhớ quá, bà thím Bảy không tài nào nhớ nổi.

Giờ thì hai cô bé ở đây được hai ngày rồi, gọi theo cái tên này chẳng thấy ngại ngùng gì nữa, còn ngoan ngoãn bưng chén tới nhận cá.

Còn lại hai con, ông chú Bảy vẫn tươi cười:

“Sao nào? Còn lại hai con đấy, không thì con ăn đi. Bọn già như chúng ta mà ăn đồ ngon thế này, chẳng phải là phí phạm sao?”

Ôi trời đất, ngay trước mặt con trai đây này!

Tống Thư Lượng tức thì đỏ mặt, vội vàng tay nhanh như chớp gắp cá bỏ vào chén cha mẹ:

“Cha à, cha coi kìa, con đâu có nhất quyết phải ăn cá, cha nói vậy làm gì! Với lại nhà mình có sáu người mà cha chỉ làm có năm con... Con cũng muốn nếm lại hương vị quê nhà chứ!”

Nói tới đây, anh ta cũng hơi thấy tủi thân.

Nhưng ông chú Bảy vẫn thong thả: “Chủ yếu là cá này đắt lắm, khó mua! Con không tin thì hỏi A Y Cổ Lệ mà xem.”

A Y Cổ Lệ lúc này đang cẩn thận gỡ xương cá, nghe vậy chỉ gật đầu mà không ngẩng lên:

“Phải đấy, Tống Đàm nói với con rồi, cá này họ mới bán mấy hôm trước, bốn mươi tệ một cân, cha mẹ, hai người đối xử với con tốt quá đi mất!”

“Bốn mươi tệ một cân?!”

Thao Dang

Tống Thư Lượng la lớn: “Có phải loại như trà thượng hạng hiếm hoi, chất lượng cực cao ấy không? Cha đúng là quá chịu chi rồi!”

Mặc dù cá rô thân nhỏ, năm con cộng lại cũng chỉ hơn hai cân, nhưng cái giá này khiến người ta thấy nó vô cùng đắt đỏ.

Còn cô con gái nhỏ bắt đầu sốt ruột vì gỡ xương mãi, giờ lại đưa tay ra: “Ông ơi, con muốn ăn cơm nắm cơm cháy tương đậu.”

“Được được được!” Ông chú Bảy gật đầu lia lịa: “Ông đã nắm xong rồi, đang để ủ ấm trong nồi đó! Con ăn cá trước đi, ăn từ từ, xong cá rồi hãy ăn cơm nắm, ông còn gói cho con thêm một cái lòng đỏ trứng muối nữa kìa.”

Oa!

Cái lòng đỏ trứng muối đó thơm phức, béo ngậy!

Hai cô bé chảy cả nước miếng, nhìn miếng cá vừa to vừa thơm trên bàn, lại hăng hái lấy hết kiên nhẫn mà tỉ mẩn ăn tiếp.

Tống Thư Lượng: …

Anh ta hít hít mùi cá rô thơm nức, lại nhìn món thịt xào củ cải và đậu hũ hầm cải thảo bình thường trên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1186-suy-nghi-cua-tieu-do-2.html.]

Tuy hai món này đều còn tươi mới, vị cũng ngon lắm, nhưng so với cá rô thì đúng là kém xa một bậc!

Người ta nói người già thường thương cháu hơn con, nhưng thương cháu thì cớ gì vị trí của mình lại rớt xuống đáy như thế này chứ?

Nghĩ vậy, lòng anh ta như bị nghẹn một cục, lập tức mất luôn khẩu vị, vội vàng ăn hết chén cơm rồi bê chén vào bếp:

“Con ra ngoài đi dạo một chút.”

Ông chú Bảy không thèm ngẩng đầu: “Đi đi.”

Hay quá ha!

Tống Thư Lượng nhìn mấy người đang chúi mũi vào chén cơm, cứ như thể họ mới là người một nhà, còn mình là đứa ngoài rìa!

Anh ta đặt chén lên bệ bếp, đang định bước ra cửa thì chợt nhớ ra gì đó liền quay lại.

Mở nắp nồi ra, tức thì! Hương thơm nồng nàn của cơm trắng lan khắp, trong nồi còn đang ủ ấm ba viên cơm nắm. Cơm cháy vàng giòn xen lẫn với hạt cơm trắng ngần, nghĩ đến trong nhân là trứng muối chảy dầu và tương đậu…

Ực!

Chỉ trong khoảnh khắc, Tống Thư Lượng cảm thấy bản thân quá kém cỏi, vậy mà lại... chảy nước miếng! Rõ ràng vừa mới ăn xong một chén cơm mà!

Chỉ là vài viên cơm nắm bình thường thôi mà!

Anh ta muốn cưỡng lại cơn thèm, nhưng rồi lại nghĩ: Đây là nhà mình mà!

Cớ gì có đồ ăn lại phải nhịn? Chỉ là mấy viên cơm nắm thôi, có gì to tát đâu.

Thế là giơ tay lấy viên to nhất ở giữa, vừa đi vừa cắn một miếng đầu tiên.

Khi A Y Cổ Lệ quay lại bếp dọn dẹp chén đũa, thì thấy ngay một người quen đang ngồi xổm ở bậc thềm ngoài cửa.

“Anh ngồi đây làm gì vậy?” A Y Cổ Lệ tò mò hỏi.

Phía sau, hai cô con gái cũng nghiêm túc bưng chén không đi theo về, nghe vậy liền ló đầu ra nhìn.

Thấy vậy, A Y Cổ Lệ càng tức hơn:

“Anh không thấy cha mẹ đang bận à? Sao anh lại ngồi không ở đây, không chịu vào giúp một tay?”

“Khải Minh với Tư Nguyệt còn biết rửa chén đấy nhé!”

Tống Thư Lượng ngơ ngác ngẩng đầu, rồi nhìn thấy họ, ánh mắt bỗng trở nên đầy oán trách:

“Anh chỉ muốn biết, mấy ngày nay ở nhà, em với con có phải ngày nào cũng ăn toàn mấy món ngon như thế này không?”

Anh ta đi đi lại lại mấy vòng, rốt c.uộc không kiềm được cảm xúc, lớn tiếng lên lần nữa:

“Cha! Mẹ! Sao mấy ngày nay con chẳng bao giờ được ăn món gì ngon như vậy hết vậy?!”

Anh ta xoè tay ra, định chỉ cho họ thấy viên cơm nắm, nhưng trong tay chẳng còn lấy một hạt cơm, vội vàng đổi tư thế, chỉ về phía bếp.

“Sao cái gì cũng không có phần con hết vậy?!”

Chưa đợi ông chú Bảy lên tiếng, A Y Cổ Lệ hình như cũng chợt nhớ ra gì đó, vội chạy tới mở nắp nồi.

Chỉ thấy trong nồi, ba viên cơm nắm vốn đang được ủ ấm, giờ chỉ còn lại hai viên nhỏ.

“Tống! Thư! Lượng!”

A Y Cổ Lệ tức đến giậm chân, giọng đầy phẫn nộ: “Không có tại sao hết! Em với con biết nhóm lửa, biết dắt mẹ đi dạo, biết giúp cha rửa rau, dọn dẹp… còn anh thì sao? Suốt ngày chỉ biết chạy lung tung rồi chơi game, tìm cũng không thấy mặt!”

“Cha nói đúng! Đồ ngon không nên cho anh ăn!”

Loading...