Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 747: Tự mình trải nghiệm.

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:19:58
Lượt xem: 157

Nghe xong câu đó, Tống Đàm chẳng biết phải tiếp lời thế nào.

Công chức dễ dàng lắm sao?

Cô nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định không tốn thêm lời giải thích, suy cho cùng thì thay đổi tư tưởng cố hữu của người lớn tuổi đâu phải chuyện đơn giản!

Nếu đã vậy...

Cô lấy điện thoại ra, vừa nhắn tin vừa nói:

"Công chức có nhàn nhã thế nào thì anh Yến Bình cũng không chịu nổi đâu! Hay là thế này đi, bí thư thôn nhà mình cũng là người trẻ tuổi, vừa hay để cô ấy qua đây ăn cơm một bữa. Dì à, dì cứ tranh thủ hỏi han thêm nhé? Dù sao bây giờ nghe nói thi công chức cũng có nhiều mẹo lắm."

Dì cả dĩ nhiên là vui mừng ra mặt!

Chẳng bao lâu sau, bí thư Tiểu Chúc lái xe tới.

Dì cả vừa nhìn thấy liền ngẩn người, sau đó hạ giọng hỏi:

"Đàm Đàm, đây thật sự là cán bộ thôn à? Sao trông cô ấy cũng đen thế này?"

Thực ra so với Trương Yến Bình thì bí thư Chúc không tính là đen lắm. Nhưng vấn đề là trong mắt dì cả, người vẫn theo đuổi tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống, thì nhìn sang Tống Đàm rồi lại nhìn sang bí thư Chúc... chỉ có thể nói là kém xa một trời một vực.

Huống hồ, bí thư Tiểu Chúc làm việc ở vùng quê không chút câu nệ hình thức, hôm nay ăn mặc càng thêm xuề xòa: áo chống nắng, quần công nhân, trên mặt còn vương vài vết bẩn. Không chỉ đôi giày trắng dính đầy bùn đất mà ngay cả chiếc áo chống nắng cũng lấm lem vết bẩn, trông chẳng khác nào vừa từ công trường về.

Vừa bước vào sân, cô nàng lập tức lớn tiếng than thở:

"Trời ơi, mệt c.h.ế.t đi được!"

Nói xong, cô ta chạy thẳng tới vòi nước rồi ào ào rửa mặt.

Tống Đàm cảm động vô cùng!

Cô chỉ nhờ bí thư Tiểu Chúc qua đây khuyên dì cả mình rằng làm công chức giờ không còn dễ dàng gì nữa, không ngờ đối phương lại nhập vai tận tình đến vậy!

Bí thư Tiểu Chúc rửa mặt xong, lúc ngồi trong phòng hưởng làn gió mát từ điều hòa, cô nàng bắt đầu than vãn:

"Cô nói xem, mỗi tháng tôi nhận có ba ngàn tệ lương c.h.ế.t tiệt, tôi làm thế này là vì cái gì chứ? Ngày mai tôi chẳng muốn đi làm nữa đâu!"

Dì cả lập tức lo lắng ra mặt, trước mắt bà là một cô gái đã làm đến chức bí thư thôn, tuy rằng nghe có vẻ không hoành tráng như ngồi làm văn phòng ở cơ quan thành phố, nhưng cũng là một quan chức mà! Sao mà mới làm đã chán rồi? Bọn trẻ bây giờ làm việc đúng là quá thất thường rồi!

Bà nhớ tới Trương Yến Bình, bèn quan tâm hỏi:

"Sao thế? Ở làng giờ cũng chẳng có chuyện gì to tát phải lo lắng mà, sao lại cực đến mức này chứ?" Nhìn cô nàng chẳng khác nào vừa đánh nhau xong vậy.

Bí thư Tiểu Chúc lần này đúng là không cần giả vờ gì thêm:

"Đừng nhắc nữa ạ! Hồi đó chia sinh viên về làm cán bộ thôn, ở huyện bên cạnh cũng có một người quen của cháu, xui xẻo bị phân về một ngôi làng nghèo. Cứ có lãnh đạo xuống là họ kéo cậu ta đi dọn dẹp đường xá, không thì lại bắt đi hỗ trợ xóa đói giảm nghèo!"

Cô nàng thở dài thườn thượt:

"Dì à, dì không biết đấy thôi! Bây giờ làm công chức còn cực hơn cả vô xưởng bắt vít ấy! Bắt vít ít ra còn được lương cao hơn!"

"Không chỉ phải phụ trách một hộ nghèo theo kiểu một kèm một, mà còn có chỉ tiêu, có đánh giá, không hoàn thành còn bị truy trách nhiệm, bị phê bình! Mà gặp phải mấy người thích làm mình làm mẩy thì muốn khóc cũng chẳng biết khóc ở đâu!"

Những lời này quả thực là tiếng lòng của bí thư Tiểu Chúc.

Cô ta vì có gia đình chống lưng nên chỉ cần không phạm sai lầm lớn thì tương lai vẫn rộng mở. Khổ nhất là những người thi công chức hai ba năm mới đỗ, vừa được phân về vùng quê thì khổ không kể xiết, mà mỗi tháng chỉ nhận được hai ngàn mấy tệ tiền lương!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-747-tu-minh-trai-nghiem.html.]

Với mức sống hiện tại mà nói, hai ngàn tệ chẳng đủ mà "hớp gió Tây Bắc" nữa là.

Thao Dang

Dì cả rõ ràng bị dọa sững sờ.

Suy nghĩ của bà vốn rất đơn giản, người ta bảo với bà rằng thi công chức khó, vào biên chế khổ, đi làm càng khó hơn nữa thì bà chẳng tin lấy một chữ.

Vì những người đó nào có làm quan đâu.

Nhưng giờ đây, cô bí thư thôn đen nhẻm, dáng vẻ lôi thôi, trong lúc nói chuyện mà đã tu hết hai bình trà. Vậy thì phải mệt đến mức nào chứ!

"Vậy cái này... cái này..." Dì cả nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Bí thư Tiểu Chúc vốn dĩ chỉ muốn trút bầu tâm sự, huống hồ Tống Đàm còn nhắn tin nhờ cô ta khuyên nhủ nữa nên lần này chẳng giữ lại chút gì:

"Như cái nhà hộ nghèo mà người quen của cháu phụ trách ấy, lười biếng không nói làm gì, dầu gạo mì phát tới tận cửa thì nhận ngay không sót món nào, nhưng vừa được sắp xếp nuôi gà, làm việc thì lại chẳng buồn động tay!"

“Chuyện ghê tởm như vậy thôi nhịn một chút đi, vì cái bát cơm sắt mà chịu đựng chút còn hơn biết làm sao giờ? Nhưng cái người kia thì tham lam không biết chừng mực, nghĩ nhà người quen của cháu có điều kiện, liền nhốt anh ta với đứa con gái mới mười mấy tuổi của mình trong phòng. Con bé vừa mở miệng đã kêu ầm lên... Ôi chao, đúng là kẻ mù luật! Con bé mới có mười sáu tuổi, học xong cấp hai là nghỉ học, chỉ mong kiếm được tấm chồng tốt thôi!”

“Con bé nó kêu toáng lên như vậy, bất kể có ai tin hay không, người ta cũng phải điều tra anh ta. Rồi đấy, xong luôn, anh ta chẳng cần tương lai gì nữa, cũng không nhịn được nữa, cầm ngay cái cuốc định liều mạng với nhà người ta…”

“Dì nhìn bộ quần áo cháu đây này, là do bạn gái của anh thanh niên kia nghe tin xong chạy về quê, xách luôn cái cuốc lao thẳng vào nhà người ta mà đập phá đồ đạc. Chúng cháu cả đám người vừa can ngăn vừa khuyên can…”

“Ôi chao, quá là kinh hãi luôn! Đến lúc tin đồn lan về thì cha mẹ cô gái kia cũng phản đối hai người họ qua lại luôn. Cô nói xem, đi làm chẳng kiếm được đồng nào, suýt nữa thì mất luôn cả bạn gái…”

Dì cả há hốc miệng, mắt tròn xoe!

Chuyện này… chuyện này… rốt cuộc phải nói thế nào đây?

Từng khúc quanh trong câu chuyện đều khó mà tưởng tượng nổi! Lúc này dì cả cũng chẳng buồn uống trà nữa, vội vàng hỏi: “Sao lại có người không chịu hợp tác với chương trình xóa đói giảm nghèo vậy chứ?”

“Sao lại không có chứ!” Bí thư Tiểu Chúc giờ đây cũng là người từng trải, lắc đầu thở dài: “Nhiều hộ nghèo mãi không thoát được cảnh nghèo, đơn giản là vì vừa lười lại vừa xấu tính thôi!”

Dì cả là người siêng năng, nghe vậy thế nào cũng không hiểu nổi, sao lại có người từ chối cơ hội kiếm tiền đến tận cửa như thế được?

“Vậy... vậy chuyện nhốt trong phòng mà bị điều tra là thật à? Điều tra rõ ràng rồi chẳng phải là xong sao? Đây đâu phải lỗi của người ta…”

Bí thư Tiểu Chúc cười khổ: “Dì à, không có camera giám sát, mà lại là một cô bé mười mấy tuổi hợp tác để buộc tội thì dù cảnh sát có hỏi han kỹ lưỡng thế nào cũng khó mà điều tra ra chân tướng. Nhưng xảy ra chuyện này rồi, mấy chuyện đồn thổi còn lan nhanh hơn cả gió nữa. Người ta mà không có chút quan hệ thì còn mong gì đến tương lai chứ?”

“Chỉ vì cái bát cơm sắt mà chịu đựng những lời đồn đại thế này suốt đời ở thị trấn nhỏ… thì sao mà chấp nhận được đây?”

Dì cả im lặng không nói gì thêm, lúc này chỉ há miệng rồi cuối cùng hậm hực nói: “Cũng tại cái nhà kia lòng lang dạ sói!”

Bí thư Tiểu Chúc trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Dì à, cháu là may mắn được phân công đến làng Vân Kiều thôi, chứ nếu phải tới mấy vùng núi xa xôi hẻo lánh nào đó thì e là cũng chẳng khá hơn đâu…”

Dì cả lặng thinh.

Một lúc sau, bà bắt đầu lẩm bẩm: “Vậy thì phải học hành cho giỏi, thi đậu vào thành phố hoặc mấy vùng lân cận cũng được…”

Nghe vậy, Tống Đàm không khỏi thay đổi cách nhìn với dì cả, kiên định đến mức này, cũng thật là đáng nể!

Trương Yến Bình ôm hộp mứt bí đao bước vào, nghe vậy không nhịn được mà nói: “Mẹ à, đừng nghĩ đến thành phố nữa, con thi không đậu đâu.”

Anh ta nhìn dì cả đang im lặng, lúc này cũng có chút buông xuôi: “Hay là thế này, nếu mẹ nhất định bắt con thi công chức thì con thi về vùng biên giới vậy, chắc con cố gắng là được.”

“Chỉ là… ôi chao, e là mỗi năm chỉ về được một lần thôi. Mẹ, lúc đó mẹ với cha phải đến thăm con đấy!”

“Lúc đó con cũng giống như con trai của ông chú Bảy, cưới một cô gái địa phương cao ráo xinh đẹp cũng không tệ mà.”

Loading...