Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1204: Đến nơi. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:46:06
Lượt xem: 218
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người vừa rút hết vào trong, lúc này Lục Xuyên không còn vẻ ngượng ngùng nữa, chủ động bước lên một bước, đưa bó hướng dương trong lòng ra:
“Bó hoa này rất hợp với bộ đồ em đang mặc. Em mặc thế này, nhìn rất đẹp.”
Anh chăm chú nhìn Tống Đàm, rõ ràng mới xa nhau hơn nửa tháng, vậy mà lại có cảm giác như đã rất rất lâu rồi.
Anh định nói, nhìn em như vậy… dễ thương lắm.
Nhưng nghĩ một chút, lại lặng lẽ giấu niềm vui đó vào tận trong lòng.
Tống Đàm cũng bật cười, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, trong mắt tràn ngập niềm vui:
“Đây là hướng dương ánh trăng mà anh thích nhất đúng không? Vừa hay năm nay em sẽ trồng thật nhiều thật nhiều cho anh.”
Cô duỗi tay ra với Lục Xuyên: “Mặc ít như vậy, anh không lạnh à?”
Lục Xuyên mím môi: “Cũng ổn, trên đường ngồi xe suốt.”
Chưa dứt lời, tay đã bị Tống Đàm kéo lấy:
“Vào nhà đi, em bảo Kiều Kiều múc cho anh chén cháo, ăn c.uốn giá đỗ hay bánh hành chấm tương ớt xanh?”
Sự lãng mạn trắng muốt như tuyết mùa xuân cứ thế nhẹ nhàng hoà vào nhịp sống mộc mạc giản dị thường ngày, Lục Xuyên kéo vali theo bước chân cô, nghiêm túc lựa chọn:
Thao Dang
“Cả hai món đều muốn ăn.”
Vào đến nhà, cả gia đình đã ngồi đầy trong phòng khách, ngay cả bà ngoại vốn nói đi nhóm bếp cũng đẩy xe lăn ông ngoại quay lại.
Vừa nhìn thấy Lục Xuyên, bà ngoại lập tức trầm trồ:
“Ôi trời ơi, tôi đã bảo mắt nhìn người của tôi không sai mà! Tiểu Lục nhà ta đúng là đẹp trai quá đi, vừa vặn xứng với Tống Đàm nhà mình!”
“Đúng rồi đúng rồi…”
Ngô Lan thì cười đến mức không ngậm miệng nổi, vừa ngắm nghía Lục Xuyên vừa càng nhìn càng hài lòng, còn không quên xót xa:
“Tiểu Xuyên à, sau này có gì cũng đừng nghe Tống Đàm hết nghe chưa. Bảo con mặc đẹp chút gì đó đều là nói đùa thôi…”
“Con vốn đã rất đẹp trai rồi, không cần ăn mặc cầu kỳ cũng đẹp! Mà trời lạnh thế này, mặc ít vậy không lạnh à?”
Lục Xuyên cũng thấy hôm nay mình ăn mặc có phần hơi… nghiêm trọng quá, lúc này hơi ngượng ngùng giải thích:
“Trên đường con mặc áo phao, sau đó xuống xe mới vào khách sạn thay đồ.”
Nghe chưa, nghe chưa!
Cái đứa trẻ này thật quá cẩn thận quá chu đáo!
Tống Tam Thành lúc này chẳng buồn tiếc tiền trà nữa, chỉ biết con rể người ta quý con gái mình thật lòng! Lập tức chạy đi giúp Kiều Kiều bưng chén cháo ra: “Mau ăn đi cho ấm người!”
Lục Xuyên vội đứng lên định nhận chén, lại thấy Tống Tam Thành nghiêng người tránh:
“Cởi áo khoác ra đi đã, không khéo lại làm bẩn.”
Lục Xuyên khựng lại một chút, rồi ngoan ngoãn làm theo.
Và ngay khoảnh khắc chiếc áo dạ được cởi ra… cả nhà họ Tống lại im lặng.
Nói sao nhỉ?
Phải nói sao đây?
Ngay cả những nam chính trong truyện ngôn tình hay phim truyền hình mà Ngô Lan từng xem, cũng không ai so được với con rể nhà bà!
Giờ thì nhìn mặt mày anh rạng rỡ, cười đến mức má cũng đau rồi:
“Đẹp trai quá! Tốt quá rồi!”
Trời ơi!
May mà hồi đó Tống Đàm nhanh tay nhanh chân, nếu không Tết nhất đầy rẫy mấy buổi xem mặt, nhỡ đâu lúc Tiểu Lục ghé chơi lại dắt theo bạn gái, cả nhà bà không biết sẽ khó chịu đến mức nào đâu!
Giờ thì ổn rồi, một người con rể ưu tú thế này, là của nhà mình!
Bà móc điện thoại ra, giơ lên chụp “tách” một phát Lục Xuyên đang bưng chén cháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1204-den-noi-2.html.]
Nghĩ nghĩ, lại chụp thêm bó hoa mà Tống Đàm vừa đặt lên bàn trà, rồi nhanh tay đăng lên vòng bạn bè:
[Bốn giờ sáng từ thủ đô lên xe, chỉ để mang hoa đến tặng con gái tôi… Đứa nhỏ này, có lòng quá rồi!]
Tống Tam Thành rướn cổ nhìn một cái, cũng lôi điện thoại ra, bình luận bên dưới:
“Thả tim.”
Mà lúc này, chỉ có Lục Xuyên ngồi ôm chén cháo, áp lực siêu to khổng lồ. Bèn vội vàng đổi chủ đề:
“Chú, dì, đi xe không tiện mang nhiều đồ, con chỉ mua ít đồ đơn giản thôi…”
“Không sao không sao!”
Ngô Lan đang bận liên tục F5 xem có ai like status không, thấy vậy liền khoát tay:
“Ăn cơm trước đã, quà cáp không quan trọng, người tới là quý nhất!”
Tống Đàm thấy thế không nhịn được bật cười, quay đầu nói với Kiều Kiều:
“Múc cho mọi người mỗi người một chén, cả nhà cùng ăn nào.”
Cháo trắng nóng hổi vào bụng, c.uốn bánh thơm lừng cay cay nhai trong miệng, vào sáng sớm mùa đông, nhìn mặt trời dần dần nhô lên từ đường chân trời, sương trắng cũng dần tan biến…
Lại là một buổi sáng hoàn hảo đến lạ.
Ăn xong, Lục Xuyên kéo vali lên tầng, lúc này Ngô Lan mới quay sang Tống Đàm vui vẻ nói:
“Nhìn đi nhìn đi! Dì Cả con bình luận rồi này, nói chín giờ sẽ ghé qua! Còn khen Tiểu Lục làm rất đúng, bảo Yến Bình cũng nên học tập…”
Tống Đàm nhớ đến bác sĩ Quách, không nhịn được gật đầu: “Đúng là phải học thật ạ.”
Vừa dứt lời thì điện thoại reo liên tục…
[A a a a chị ơi! Chị ruột của em ơi! Người bạn trai trong ảnh trên vòng bạn bè của dì em… có phải là bạn trai của chị không?!]
[A a a a a a a a a!]
[Tống Đàm! Em sai rồi! Sau này em không dám gọi thẳng tên chị như thế nữa… một người hoàn hảo như thần tiên thế kia mà lại là bạn trai của chị… chị thật giỏi quá! Giỏi thật luôn ấy!]
[Mẹ em vừa gọi em dậy để cho xem ảnh… chị hiểu cảm giác không? Mà chắc là không hiểu đâu, vì chị có bạn trai rồi…]
[Đó là cái cảm giác đang lơ mơ thì bị một tia sét bổ trúng, tỉnh như sáo luôn ấy…]
[Làm sao mà chị, với bạn trai như thế này, có thể trái lương tâm mà khen c.ung Tâm Chí chứ!]
[Em phát điên rồi.jpg]
[Em dậy luôn đây, mẹ em bảo tám giờ phải sang nhà chị…]
Một loạt tin nhắn từ Ngô Linh, chen nhau đến mức không kịp để Tống Đàm trả lời câu nào, đủ biết sáng nay đúng là đả kích nặng nề với con bé thật rồi.
Tống Đàm liếc nhìn bức ảnh mà Ngô Lan đăng…
Phải đánh giá thế nào đây? Chỉ có thể nói là… nhìn ra được là Lục Xuyên, nhưng khí chất hay thần thái thì chẳng chụp ra được tí nào.
Ngô Lan vẫn còn đang la hét sung sướng: “Cô ở đầu xóm kia cũng bình luận kìa… haha, cô ấy hỏi xem Tiểu Lục có anh em gì không…”
Đang nói dở, thì Lục Xuyên từ trên lầu bước xuống, tay cầm một chiếc hộp vuông vức màu xanh rêu bằng nhung da lộn, thấy mọi người đều quay đầu nhìn, anh cười nói:
“Chú, dì, đây là quà con chuẩn bị cho hai người ạ.”
“Quà gì vậy?” Tống Đàm tò mò bước tới: “Không phải em nói là không cần mang gì rồi sao? Đổi tàu đổi xe cực lắm, làm gì có tiện đâu mà mang.”
Vừa nói vừa mở hộp ra.
Chỉ thấy bên trong, một hàng dài trang sức vàng lấp lánh được gắn ngay ngắn trên nền nhung đen: có vòng tay to bản đúng gu người lớn tuổi, có dây chuyền hoa mẫu đơn to chà bá, và cả mấy chiếc túi phúc vàng tròn tròn trông vừa đáng yêu vừa rực rỡ…
Vàng óng ánh, chói đến loá cả mắt.
Tống Đàm: …
Lục Xuyên khẽ ho một tiếng: “Thứ khác không dễ mang, anh nghĩ… chắc cái này thiết thực nhất.”
Mà nhà họ Tống, miệng ai cũng hé ra, vậy mà nửa ngày trời chẳng thốt được câu nào…