Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1163: Gợi ý của Kiều Kiều.
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:00
Lượt xem: 227
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể đến đây, thật ra tâm trạng của Điền Điềm cũng đã bình tĩnh lại, lúc này đang chậm rãi uống nước nóng, trên mặt thậm chí còn lộ ra ý cười.
Ngược lại là Kiều Kiều đột nhiên cất lời hỏi:
“Chị Điền Điềm có em trai, nên phải kiếm tiền mua nhà mua xe cưới vợ cho em, sau đó mới được cưới anh Tôn đẹp trai.”
“Thế chị cũng có em trai, vậy chẳng phải cũng phải mấy năm nữa mới được cưới anh đẹp trai sao? Em hình như cũng chưa có nhà, chưa có xe, chưa có cưới vợ…”
Cậu bắt đầu lo lắng: “Họ không thể cưới luôn được sao? Em không cần đất nhà mình đâu, cho chị hết cũng được mà?”
Vừa dứt lời, cả phòng im bặt.
Điền Điềm và Tôn Tự Cường đều sững sờ, không tự chủ mà mắt đỏ hoe.
Còn Điền Dã thì cúi gằm đầu xuống, vành tai sau cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Tống Đàm đưa tay xoa đầu mềm mượt của Kiều Kiều:
“Mỗi nhà mỗi cảnh. Chị kết hôn không phải vì em, mà nếu không kết hôn cũng không phải vì em… Em có nhà mà, chúng ta đều đang ở trong cùng một ngôi nhà. Dù sau này chị có kết hôn hay không, thì đây vẫn là nhà của chúng ta.”
Kiều Kiều gật gật đầu, vẻ như hiểu được phần nào.
Còn Điền Dã thì lập tức ngẩng đầu lên: “Chị! Em cũng định nói y như vậy! Nhà mình tất cả đều do chị gánh vác, mấy con đường kiếm tiền cũng là chị nghĩ ra, nợ nần cũng là chị trả…”
Cha mẹ bị bệnh, cậu khi đó vẫn còn là học sinh, chẳng giúp được gì, mọi việc đều là chị lo toan chu toàn.
Nhà nợ đến mấy vạn, đủ thứ phí tổn học hành, đều là chị cắn răng gánh hết.
Giờ trong nhà bao nhiêu luống dâu tây đang phát triển điên c.uồng, cha mẹ thì vừa được thuê đất vừa được nhận lương, tất cả đều là nhờ chị!
Cậu nghẹn ngào: “Em không phải loại người đó! Em không cần đất nhà! Em cũng không cần chị ở nhà nuôi em… Học xong cấp ba là em có thể đi làm thêm mùa hè, đi làm bán thời gian, vay vốn sinh viên được rồi!”
“Chị biết.” So với sự kích động của em trai, giọng Điền Điềm lại cực kỳ bình tĩnh.
“Nếu không tin em, tối qua chị đã cho em một trận rồi.”
Cô lau khóe mắt, rồi ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu:
“Tối qua chị đã nói rõ với mẹ rồi. Cưới hay không cưới, lo cho Điền Dã hay không, là việc của chị. Nhưng đất nhà thì chị phải có một nửa!”
“Sau này chị lo phần đất của chị, họ lo phần của họ. Làm được thì làm, không làm được thì thuê người làm.”
“Tiền ai kiếm thì người đó giữ, tiêu thế nào chị không quản.”
Tống Đàm bật cười.
Điền Điềm vẫn là Điền Điềm, sự kiên định và bền bỉ của cô sẽ không vì tình thân mà trở nên yếu mềm.
Ngược lại, Ngô Lan nhíu c.h.ặ.t mày: “Thế họ có chịu không?”
“Không thì mặc họ.” Điền Điềm dứt khoát: “Nếu họ không đồng ý, thì cháu cưới Tôn Tự Cường ngay bây giờ, chuyện nhà cửa của ‘con gái đã gả đi’ như cháu cũng chẳng can thiệp nữa.”
Còn mấy năm nữa, chẳng lẽ cô không tự gây dựng được cơ nghiệp?
Họ mà muốn lật lọng, thì cũng phải xem ai có nhiều đường đi hơn. Nhà họ đâu phải làng Vân Kiều, nơi ai cũng có người như Tống Đàm tử tế c.ung cấp giống cây chất lượng cao đâu.
Còn mấy giống hạt dẻ mà cô định ghép năm nay…
Thôi đi, chăm cây ăn quả mệt muốn c.h.ế.t, ai thích làm thì làm!
“Được đấy!” Tống Đàm khen ngợi: “Tôi biết cô nhất định làm được mà, thế tính khi nào cưới đây?”
Nhắc đến chuyện này, anh Tôn vốn nãy giờ im lặng lại lấy lại được sự tự tin: “c.uối năm sau nhé! Khi đó chắc tôi đã dành dụm đủ tiền cưới rồi.”
Mọi người đều cười ồ lên, chỉ có Điền Dã co rút trong góc, nhìn chị mình chuyện trò vui vẻ với mọi người, tự tin rạng rỡ, càng khiến cậu thêm xấu hổ, không thể ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1163-goi-y-cua-kieu-kieu.html.]
Cho đến khi Kiều Kiều kéo cậu ra ngoài, rồi bí mật nói nhỏ:
“Cậu biết vì sao cậu nói không ai tin không?”
Cậu nhóc vỗ vỗ n.g.ự.c: “Là vì cậu chưa kiếm được tiền. Nếu cậu kiếm được tiền rồi mới biết, kiếm tiền cực lắm, mà trong lúc vất vả ấy vẫn sẵn lòng cho người khác, thì mới thật sự là muốn cho.”
Điền Dã trừng to mắt, không thể tin nổi lời lẽ kia lại phát ra từ miệng của Kiều Kiều.
Thế nhưng đúng là Kiều Kiều nói đấy.
Mà Kiều Kiều đã bắt đầu tự hào khoe khoang: “Mỗi ngày tôi đều được trả lương khi làm việc nhà, heo con, Đại Bạch, Đại Bảo nhà chúng tôi đều do tôi nuôi, hè vừa rồi còn mời anh Yến Bình với thầy Tần đi du lịch nữa…”
Cậu cảm thán: “Nuôi cả nhà thật sự rất vất vả.”
“Nhưng chị thì phải nuôi nhiều người như vậy, chắc chắn chị rất lợi hại mới nuôi nổi! Muốn ăn no, thì phải nghe lời chị! Cả nhà bọn tôi đều nghe lời chị!”
“Nhà các cậu thì chẳng nghe lời tí nào cả!”
Điền Dã: …
…
Còn trong nhà, nghe được những lời đó, Điền Điềm lại không nhịn được nhìn Kiều Kiều thêm một cái, rồi cảm thán:
“Kiều Kiều được dạy tốt thật…”
“Đó là công lao của thầy Tần!” Ngô Lan nói ra lời ấy đầy chân thành:
“Cậu ấy biết dạy trẻ con.”
“Hồi trước tụi tôi chăm nó, cứ như dỗ em bé, dỗ suốt cả chục năm, lúc nào cũng phải canh chừng, mệt cả thể xác lẫn tinh thần.”
“Hồi đó Kiều Kiều thật ra cũng hiểu chuyện, nhưng vẫn giống trẻ con, thi thoảng nghịch ngợm là chịu không nổi.”
“Không tin cô hỏi Tống Đàm xem? Lúc mới về, Kiều Kiều suốt ngày khóc.”
“Trồng rau không xong cũng khóc, bị ong đốt cũng khóc, hứa xem hoạt hình mà không được xem cũng khóc…”
Thế nhưng, từ khi thầy Tần tiếp quản việc dạy dỗ,
Kiều Kiều dần quen với việc học toán, nhận mặt chữ ngày một nhiều, biết lúc nào nên nói chuyện, lúc nào không.
Đến khi ông chú Bảy dạy cậu vài món nghề, chắc là Kiều Kiều cảm thấy mình biết được càng lúc càng nhiều, tự tin theo đó mà nảy nở, chẳng còn giống đứa trẻ bất lực hay bật khóc trước đây nữa.
Cùng lúc đó, cậu cũng trở nên kiên cường hơn, tính cách dần thoát khỏi sự ngây ngô, giờ nhìn vào, ai cũng phải khen: đúng là một cậu bé lanh lợi chất phác!
Thao Dang
Thầy Tần vốn đang ngồi yên hóng chuyện, bị người ta khen nghiêm túc ngay trước mặt, liền hơi ngượng:
“Là Kiều Kiều thông minh sẵn rồi. Lúc tôi dạy đã thấy cậu nhóc rất nghiêm túc, lại biết nghe lời, chỉ cần hướng dẫn nhẹ một chút là biết suy ra cái khác.”
“Hơn nữa lúc học rất tập trung, khả năng đó là phải rèn luyện kỹ lắm mới có…”
Những lời anh ta nói hoàn toàn có lý, nhưng Ngô Lan lại chẳng hiểu gì mấy cái đó, bà phất tay cái vèo: “Thầy Tần này, tết này về quê đồ đạc chắc khó mang, xem có món gì muốn ăn, thích ăn, để trước khi đi tụi tôi gửi chuyển phát nhanh cho cậu!”
Thầy Tần: …
Khụ, nếu nói thế này rồi… thì đúng là khó mà từ chối!
Ngược lại, Tống Tam Thành liếc ra tuyết ngoài sân, vội hỏi: “Cá trong ao sắp bán được chưa? Đừng để đến tết, kẹt xe là không vận chuyển nổi đâu, à đúng rồi, đợt này con định bán cho ai?”
Tống Đàm không hề do dự: “Vẫn là ông chủ Thường đi.”
Trên đời sao lại có thương lái hoàn hảo như vậy chứ, trả giá cao mà lại sòng phẳng, có hàng ngon mà không nghĩ tới ông ấy thì quả thực thiên lý bất dung!
Nếu không phải vì nguyên tắc không bỏ trứng vào một giỏ, thì Tống Đàm thật sự muốn gom hết đồ nhà mình không ăn hết đóng gói gửi cho ông chủ Thường cho xong.