Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 454: Nỗi khổ của Vương Bảo Phi.
Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:38
Lượt xem: 265
"Cái gì?!"
Vương Bảo Phi lập tức nhảy dựng lên.
"Một ngàn tệ?! Cái con bé Tống Đàm này! Tôi đã nói rồi, mấy cô gái trẻ thì có bao giờ chịu ổn định đâu, đang làm tốt thế mà nói nghỉ là nghỉ, chẳng có chút trách nhiệm nào! Giờ lại còn bán đặc sản quê mà hét giá c.ắ.t c.ổ như vậy..."
"Tiểu Hoắc này, không phải tôi nói cô, nhưng mấy đứa các cô cũng tốt nghiệp đại học cả rồi, trẻ tuổi như vậy mà lại bám theo đồng tiền thế này thì không hay đâu! Những người trẻ tuổi không có kinh nghiệm như các cô, bây giờ quan trọng nhất không phải là tiền, mà là phải trau dồi bản thân!"
"Công ty cho các cô một nền tảng tốt như vậy, không biết trân trọng thì sau này thế nào cũng hối hận!"
Vừa nghe xong, Hoắc Tuyết Oanh lập tức trợn mắt.
Nếu là trước đây, cô chắc cũng đành nhịn, dù gì thì tư bản trên đời này đều như nhau, chạy khỏi chỗ này thì vẫn còn chỗ khác...
Nhưng…
Làm ơn đi! Tống Đàm người ta còn có thể sảng khoái nghỉ việc, về quê xây dựng sự nghiệp, vậy thì cô, một người địa phương, cùng lắm về nhà bám ba mẹ, có gì mà phải sợ?
"Phải rồi phải rồi," cô cố ý thở dài, "đều do sếp không làm công ty phát triển lớn mạnh, nếu không thì chắc giờ tôi còn phải trả tiền để được đi làm rồi, đó mới gọi là có tầm nhìn xa trông rộng chứ!"
"Còn nữa, Tống Đàm người ta mới về quê nửa năm đã xây biệt thự rồi, cũng chẳng biết công ty mình kiểu gì, có một nhân tài như vậy mà lại lãng phí tận hai năm trời!"
Lời nói thẳng thắn không chút nể nang, khiến Vương Bảo Phi tức đến mức suýt lên cơn đau tim, nhất là khi ba nhân viên vừa tuyển vào, do không đạt chỉ tiêu nên cũng đã đồng loạt nghỉ việc!
Trước đây, rõ ràng một mình Tống Đàm còn có thể làm hết khối lượng công việc đó cơ mà!
Thật vô lý!
Lão ôm ngực, muốn mắng thêm Hoắc Tuyết Oanh vài câu, nhưng lại nhớ đến lần trước có cô nàng dứt khoát đập tài liệu lên bàn rồi tuyên bố nghỉ việc... Ôi chao, bây giờ trong tay vẫn còn vài đơn hàng chưa xử lý xong, nếu cô ta cũng bỏ luôn thì lấy đâu ra người làm tiếp đây?
Lão đành phải nuốt giận vào trong, trở về phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.
"Không tức giận, không tức giận, tức giận thì chẳng ai gánh bệnh hộ mình… Làm sếp thì phải có lòng bao dung… Người ở vị trí cao phải có tầm nhìn chiến lược… Văn hóa sói là phải chú trọng cạnh tranh…"
Tóm lại, sau một tràng dài "gà luộc tư tưởng", Vương Bảo Phi mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Lão mở điện thoại ra, hậm hực nghĩ: "Mật ong một ngàn tệ một chai? Con bé này chắc bị tiền làm mờ mắt rồi!"
Trên mạng, trong livestream, biết bao người đang bán đặc sản quê, chỉ cần tùy tiện chọn một cũng đủ để "hạ bệ" Tống Đàm!
Nhưng đúng lúc này, hệ thống đề xuất thông minh liền gửi đến một thông báo,
"Bạn ơi, streamer mà bạn mong chờ cuối cùng cũng lên sóng rồi, ‘Ký sự điền viên’, cùng bạn trở về những tháng ngày xưa cũ."
Vương Bảo Phi chẳng có hứng thú gì với mấy thứ "thôn quê" này cả, nhưng hôm nay chắc là do tức giận quá, lão vô thức bấm vào đường link.
Màn hình mở ra, như một bức tranh thủy mặc giữa làn mưa bụi.
Giữa cơn mưa tí tách, dưới mái hiên đậm nét quê nhà, một ông lão tinh thần minh mẫn đang ngồi đó.
Trước mặt ông là một món đồ đang đan dở… là một chiếc chiếu cỏ?
Bên cạnh, một cậu bé tò mò hỏi:
"Ông ơi, chiếu cỏ này là ông đan cho chị à? Bây giờ người ta xây nhà toàn dùng máy móc rồi, sao ông không dùng máy?"
Cậu bé có khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt trong veo. Chỉ đơn thuần đứng đó thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.
Vương Bảo Phi…
Lão lập tức "bắt bài" livestream này, rõ ràng cậu bé trông không giống một đứa trẻ bình thường, chắc chắn đây là chiêu trò bán thảm thương!
Nhưng, dù miệng thì khinh bỉ, tay lão lại không nỡ bấm nút thoát.
Nghe tiếng mưa rơi tí tách trong livestream, lão không kìm được mà ngả người ra sau, thư giãn trên ghế.
"Hừ! Cũng chỉ là bán đặc sản thôi mà, để xem người ta quảng bá thế nào nào?"
Tống Đàm? Hừm!
…
Dự báo thời tiết lần này chuẩn ghê!
Mưa bắt đầu từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa tạnh. Nhưng nhà họ Tống chẳng hề sốt ruột tí nào, năm nay mưa ít, đất khô hạn đã lâu, có trận mưa thế này đúng là vừa hay để tưới tắm cho ruộng vườn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-454-noi-kho-cua-vuong-bao-phi.html.]
Chỉ có Quách Đông là không vui nổi.
Cô ấy vừa mới phơi kim anh tử có nửa ngày, giờ mưa thế này thì làm sao đây? Để nửa khô nửa ướt thì chẳng phải hỏng bét sao?
Vị ngọt trong đó cao, để kiểu này dễ hư lắm chứ chẳng đùa.
Thế là cô đành phải vào bếp của phòng khám, nhóm lửa lên rồi tính cẩn thận sấy khô từ từ.
May mà trước đó đã phơi rồi, lần này chỉ cần sấy tầm ba tiếng là xong, cũng không quá cực nhọc.
Một bên là bếp lửa nhỏ sấy chậm rãi mấy quả kim anh tử, bên ngoài lại là màn mưa mờ ảo giăng đầy trời. Núi rừng chìm trong làn hơi nước xám xịt, xung quanh chỉ có tiếng mưa rả rích, không còn bất kỳ âm thanh ồn ào nào khác.
Dễ chịu ghê!
Quách Đông không nhịn được bật cười.
---
Ở bên này, Kiều Kiều lại nảy ra ý muốn dạy các bạn nhỏ học thêm một kỹ năng mới: đan chiếu cỏ!
Thao Dang
Tất nhiên, cậu cũng thừa nhận là hơi khó. Sáng nay cậu nhìn ông nội đan chiếu mà hoa cả mắt. Ngón tay ông cứ bay qua bay lại, thoắt cái những lá cỏ đã tự động gắn c.h.ặ.t vào nhau.
"Haizzz..." Cậu thở dài tiếc nuối với mọi người trong livestream, "Xin lỗi nha các bạn nhỏ, có vẻ cái này hơi khó. Thầy Kiều Kiều cũng chưa học được."
"Nhưng không sao, mình cứ xem trước đã. Biết đâu nhìn quen rồi lại biết làm thì sao?"
Bình luận hiện đầy màn hình:
[Không đời nào luôn!]
[Có vẻ thầy Kiều Kiều tin tụi mình quá rồi.]
[Não thì học được, tay không chịu phối hợp.]
[Chiếu cỏ này thì có gì ghê gớm chứ? Đợi tui tu luyện thêm trăm năm nữa, bảo đảm làm cái rột rột!]
[Ủa, đây có phải loại chiếu tui định mua lần trước không? Giá bao nhiêu vậy?]
[Chắc không rẻ đâu.]
[Đúng rồi, hôm trước thấy trên giường streamer có cái chiếu này. Nhìn ngủ chắc thích lắm luôn.]
[Tui không quan tâm! Phải mua bằng được!]
[Bên vùng biển tụi tui ghen tị ghê á. Ở đây nóng nhưng không xài được chiếu cỏ, vì vừa ẩm tí là hư liền.]
[Thì mua mỗi năm cái mới đi, đâu đến mức dùng không nổi cả năm chứ!]
[Cái ví tui không chịu nổi… Thầy Kiều Kiều có bán món gì rẻ bao giờ đâu.]
[Ủa mà khoan! Tui thấy trên shop có nấm mộc nhĩ mới kìa! Thầy Kiều Kiều coi tui là người ngoài luôn rồi, không thèm báo một tiếng.]
[Á! Mùa hè ăn nấm mộc nhĩ trộn chua ngọt là hết sẩy luôn! Tui đi mua đây!]
Ở góc kia, Vương Bảo Phi nhìn mà thầm nghĩ: Mấy cái bình luận này sao tiêu tiền nhiệt tình thế chứ?
Hay là... ông ta cũng thử xem sao nhỉ?
---
Ở bên này, Tống Hữu Đức vẫn đang trả lời câu hỏi của Kiều Kiều:
"Nếu là chiếu cỏ kiểu cũ, nhà ông còn một cái máy. Nhưng lá cỏ lần này nhà mình cố tình chẻ làm đôi, mỏng lắm. Máy cũ không đan đủ c.h.ặ.t đâu, vẫn phải làm tay thôi."
Lá cỏ mỏng và dày là hai kiểu đan khác nhau hoàn toàn, máy móc không thể thay thế được.
Bây giờ ông Tống Hữu Đức ngồi một mình đan chiếu cũng là để làm mẫu cho mọi người.
Tống Đàm đã nói rõ, trước tiên phải có một mẫu chuẩn.
Ai đan được như vậy thì mỗi chiếc sẽ trả công 50 tệ.
Giá này không cao nhưng cũng chẳng thấp. Với mấy người già không còn sức làm việc nặng, mức giá này quá hợp lý.
Không nói đâu xa, mẹ chồng thím Liên Hoa hôm qua học xong phần cơ bản đã mang về cả mớ lá cỏ bị loại bỏ, ngồi trên xe lăn tập dần rồi.
Còn ông ngoại Tống Đàm nữa chứ, tay ông khéo léo không thua kém ai đâu!