Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 457: Lưu đại ca nói chuyện thật quá phiến diện!

Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:43
Lượt xem: 243

Tất nhiên rồi, vừa nói xong, “Bóc Da Tống” liền chìa tay ra: “Ông nội, tiền công thuê thợ con ứng trước cho ông 2000 tệ rồi, ông rảnh thì ra trấn rút tiền trả con nhé.”

Tống Hữu Đức…

Già rồi không biết xài điện thoại thông minh, không biết chuyển khoản cũng là lỗi của ông sao?

“Còn nữa,” Tống Đàm xoay người, ôm lấy cuộn chiếu dài cói mét rưỡi, “Cái này là ông đan cho con đúng không? Con mang về định giá trước, sau đó đem đi tặng người khác được không?”

Tống Hữu Đức chẳng buồn nhìn cô nữa: “Đi đi đi! Muốn làm gì thì làm! Dù sao cũng chỉ bù cho con một cái này thôi, còn lại thì tự bỏ tiền ra mua.”

Đợi Tống Đàm đi rồi, Tống Hữu Đức vội giơ ngón tay lên nhẩm tính xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Không nói đâu xa, chỉ riêng loại dài mét rưỡi này đã 300 tệ rồi. Một ngày đan được một chiếc, một tháng kiếm gần 10.000 tệ.

Tính thêm cả mấy người trong thôn, lấy giá 70 tệ một cái, trừ đi tiền nguyên liệu…

Làm tròn số, thì lợi nhuận mỗi chiếc cũng phải 200 tệ! Chẳng lẽ ông cứ ngồi không mà vẫn kiếm ra tiền?!

Đúng là nửa năm không có đơn, có đơn ăn cả nửa năm!

Tính ra, không thua kém gì tiền bà vợ ông kiếm được!

Dĩ nhiên, ông cũng biết, là nhờ cháu gái có bản lĩnh, lại chọn được cỏ lác tốt, nên mới dám bán giá cao. Không tin cứ ra chợ phiên trên trấn xem thử? Người ta đan một cái chiếu cỏ thế này, 70 tệ đã là cao lắm rồi!

Ai chà chà…

Ông lẩm nhẩm hát: “Lưu đại ca nói chuyện thật quá phiến diện. Ai bảo nữ nhi chẳng bằng nam…(*)”

Xì, hát chuẩn phết đấy chứ! Cháu gái còn đáng tin hơn cả cháu trai!

(*) Là một đoạn nổi tiếng trong vở kinh kịch (京剧) Trung Quốc có tên "花为媒" (Hoa Vi Mai). Đây là một vở hí khúc thuộc thể loại 评剧 (Pingju), rất phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc.

Trong vở kịch này, nhân vật 刘大哥 (Lưu Đại Ca) có đoạn hát nói về việc ông cảm thấy một số quan điểm không đúng về tình duyên và hôn nhân, thể hiện qua câu hát “刘大哥讲话理太偏”.

Bài hát thường mang phong cách truyền thống với âm hưởng đặc trưng của nghệ thuật kịch hát cổ điển Trung Quốc.

---

Tống Đàm kẹp cái chiếu cói vào khuỷu tay, nhanh chóng mang về nhà. Ban đầu định gọi Trương Yến Bình và Tần Quân, nhưng chợt nhớ hai người kia theo Kiều Kiều ra đồng xem cao lương rồi, đành tự mình mở ra xem.

Không có gì để chê.

Tay nghề của ông nội cô thật sự không chê vào đâu được.

Không nói đâu xa, toàn bộ chiếc chiếu đan c.h.ặ.t chẽ, bề mặt nhẵn nhụi mát lạnh, vô cùng đều đặn. Bốn cạnh không viền bằng vải hoa như loại bán trên mạng, mà dùng chính những sợi cói dư để tạo hoa văn viền.

Màu xanh biếc, cỏ non như ngọc, thậm chí không cần ghé sát, chỉ cần mở ra đã ngửi thấy hương cỏ tươi mát ùa vào, khiến người ta có cảm giác như đang nằm giữa đồng cỏ bao la, gió thổi qua cánh đồng, chỉ còn lại sự thư thái và yên bình.

Tống Đàm yên tâm.

Đã tốt thế này, bán giá cao là chuyện đương nhiên nhỉ? Dù sao cô cũng từng thử nằm trên chiếc chiếu của Kiều Kiều, thật sự rất thoải mái.

Chiếu của Trương Yến Bình và Tần Quân, dù nhỏ bé mỏng manh, nhưng theo phản hồi của hai người, cũng cực kỳ êm ái.

Mùa hè, dù điều hòa có bật 24/24, nhưng vẫn có những lúc không đủ mát, cơ thể sẽ cảm thấy oi bức, toát mồ hôi vô cớ.

Mà theo hai người kia, từ sau khi trải chiếu cỏ lên, không còn cảm giác đó nữa. Dĩ nhiên, với điều kiện là đừng nằm lệch ra ngoài phạm vi nhỏ bé của nó.

Đúng lúc này, Quách Đông đứng ngoài sân lớn tiếng gọi: “Tống Đàm! Tống Đàm! Cô có nhà không?”

Tống Đàm vội bước ra, cảnh giác nhìn cô ta: “Chị mới chuyển đến mà đã học được cách đứng ngoài cổng gọi người rồi à?” Đây là đặc sản của thôn bọn họ đấy, chứ cách gọi của người trẻ bây giờ hầu hết giống bí thư Tiểu Chúc, toàn là triệu hồi bằng WeChat.

Quả nhiên, Quách Đông không hổ danh là người khiến cô phải cảnh giác, cô ta thở dài: “Haizz, tay nghề nấu ăn của tôi tệ quá, sáng nay ăn mất cả khẩu vị…”

Thật ra trong lòng cô ta cũng thở dài chán nản.

Dù sao theo kế hoạch của Quách Đông, sáng nay cô ta định làm bộ làm tịch đến tìm Tống Đàm, rồi tiện thể ghé thăm dì Ngô Lan thân thiết. Sau đó, hai bên xã giao vài câu, cô sẽ vừa xoa bụng vừa đầy vẻ u sầu mà nói ra câu này...

Chỉ cần Ngô Lan khách sáo vài câu, cô có thể mặt dày mà bám lấy.

Thế nhưng, vừa bước vào sân đã thấy trong nhà im phăng phắc, rõ ràng là không có ai ở nhà cả, trời mưa suốt ba ngày, hôm nay mới vừa hửng nắng một chút, có cần siêng năng đến thế không?!

Kế hoạch phá sản, Quách Đông đành phải chấp nhận thực tế, quay sang nhìn Tống Đàm với ánh mắt "pháo hỏng rồi thì liều mạng vậy".

Tống Đàm: ...

Tống Đàm tuyệt đối không mắc bẫy. Vị bác sĩ Quách này gian trá lắm! Ba ngày mưa liên tục, cô ta đã không ít lần giả vờ đáng thương, cũng may Tống Đàm có trái tim sắt đá, mới không bị lung lay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-457-luu-dai-ca-noi-chuyen-that-qua-phien-dien.html.]

Giờ đây, cô càng thêm lạnh lùng:

"Không có. Rau trong vườn nhà tôi, cô cứ luộc lên rắc ít muối là ăn ngon rồi. Cô muốn loại nào, tôi lấy giỏ cho cô, tự đi hái, hái xong tính tiền."

Quách Đông... Ừ thì, không có cá thì tôm cũng được.

Nhưng lần này cô ta đến đây cũng có việc chính đáng.

"Thuốc của tôi làm xong rồi, cô xem thử đi?"

Mưa ba ngày, phòng khám không có Wi-Fi cũng chẳng có gì làm, cô ta bèn dốc hết tâm sức điều chế thuốc. Ban đầu cũng không có sẵn dược liệu, nhưng ngay sáng hôm bác sĩ Lý rời đi, cô ta đã lập tức chạy lên thành phố.

Trước tiên là liên hệ với mối thuốc Đông y quen biết để đặt tủ thuốc, dược liệu và một số dụng cụ. Trong lúc chờ giao hàng, cô ta tranh thủ đi xem vài món đồ điện. Một ngày bận rộn vắt chân lên cổ, thế mới có được tiến độ như hôm nay.

Lúc này, Quách Đông lấy ra một cái lọ quen thuộc từ trong túi xách, bên trong có hơn chục viên thuốc sáp trắng tinh.

Cô ta bốc một viên giơ ra cho Tống Đàm xem:

"Giờ tôi đang thiếu tiền, cái này bán chạy nhất, tôi làm nhiều hơn một chút, cô có muốn thử không?"

Tống Đàm... Không nói đến việc cơ thể cô khỏe mạnh đến mức dọa người, chỉ riêng loại thuốc này thôi, thuốc bổ thận dương đấy, cô có cần uống không?

"Sao lại không hợp?"

Quách Đông vỗ n.g.ự.c cam đoan:

"Đúng là chủ yếu dành cho đàn ông, nhưng phụ nữ uống cũng bổ thận khí mà!"

Tống Đàm: Xin miễn thứ cho tôi.

"Vậy ba chàng trai trong nhà cô..."

Quách Đông cố gắng thuyết phục:

"Tôi nói cho cô biết, thuốc này đắt lắm đấy!"

Vẫn không được!

"Cô không có khách hàng sao? Công thức này họ quen dùng rồi, cứ để họ thử đi."

Quách Đông thất vọng tràn trề:

"Họ phải đặt hàng qua chuyển phát nhanh, mấy ngày sau mới có phản hồi. Chúng ta ở ngay đây, chẳng phải tiện quá sao..."

Đáng tiếc, cái "tiện lợi" này không được hoan nghênh.

Tống Đàm: ...

Thấy Quách Đông vẫn chưa chịu từ bỏ, cô đành chuyển đề tài:

"Thuốc viên này làm khá kỳ công nhỉ? Lại còn dùng sáp niêm phong... Cô sợ thuốc bị bay mất dược tính à?"

À, không hẳn.

Chỉ thấy Quách Đông thở dài một hơi đầy tâm trạng:

"Bây giờ người ta chẳng phải đều theo đuổi cái gọi là ‘cảm giác nghi thức’ sao? Hồi đầu tôi bán thuốc này, người ta không tin tôi... Sau đó tôi bèn nói đây là thuốc gia truyền..."

Thật ra, ngoài một số ít loại thuốc đặc biệt, hầu hết mọi người đều không dễ dàng chấp nhận.

Thuốc gia truyền thật thì dược tính đã bay sạch.

Thuốc gia truyền giả thì mười phần bổ, trị bách bệnh.

Tóm lại, đây là một vài thủ thuật không tiện nói ra. May mà sau đó, khách hàng dùng thấy hiệu quả, tin tưởng rằng "danh sư xuất cao đồ", thế là dần dà chịu tin cô ta hơn.

Dù vậy, thói quen bọc sáp cho viên thuốc, Quách Đông vẫn giữ lại.

Tuy hơi phiền phức, nhưng đúng là bảo quản được lâu hơn.

Lúc này, nhìn Tống Đàm, cô ta lại bắt đầu rục rịch:

"Trước đó tôi nghe ông chú Bảy nói nhà cô định ủ rượu. Tôi có mấy phương thuốc ngâm rượu, cô có muốn không? Đến lúc đó, cô cho tôi 20 cân kim anh tử tươi, rượu ủ xong chia tôi 20 cân, thêm 1 cân trà nữa, phương thuốc tôi tặng cô miễn phí!"

Thao Dang

Tống Đàm hít một hơi lạnh, cái này mà gọi là "miễn phí" á?

"Cảm ơn, tôi không xứng đáng với ân huệ này."

Loading...