Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 994: Đôi giày mới của Kiều Kiều.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:15
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý sư phụ thực ra cũng chẳng để bụng mấy chuyện này.
Thuê xe thì thuê cả người lái, làm đêm là chuyện quá bình thường, chỉ cần khách tử tế là mừng lắm rồi. Chứ như vị khách trước vừa chê đắt vừa đòi xe xịn của hãng, suốt đường đi soi mói đủ kiểu…
Đương nhiên, hợp đồng chính thức chỉ làm từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối, giờ này coi như làm thêm, mà Tống Đàm lại còn tự chuyển thêm cho một khoản tiền tăng ca, không phải chia hoa hồng với công ty, tất nhiên Lý sư phụ vui vẻ hết biết.
Bởi vì, dân làm công không phải không muốn làm thêm, mà là không muốn làm chùa thôi!
Có thêm tiền thưởng, lúc đưa hai chị em đến khách sạn, Lý sư phụ còn hào hứng hỏi:
“Mai có cần tôi qua sớm đón đi ăn sáng không? Chỗ này có mấy tiệm ăn gia truyền chuẩn lắm, không biết hợp khẩu vị mấy cô cậu không?”
Rồi ông lại hỏi tiếp:
“Nhà cô mai có bày bán ở hội chợ à? Khu nào vậy? Tôi có cái nhóm mấy anh em tài xế taxi, mai gặp khách đi ngang qua, khéo còn kéo tới giúp quảng cáo được đấy.”
“Cô mà muốn bán hàng tăng doanh thu, chịu khó tặng mấy ông anh em tài xế cái phong bì nho nhỏ, đảm bảo khách đến nườm nượp luôn!”
Thật sự quá chu đáo rồi! Tống Đàm nghe xong không nhịn được phải tặng ngay cho Lý sư phụ một lời khen.
“Đúng là chỗ thuê xe không chọn sai, tài xế cũng dễ thương, tốt bụng quá trời!”
Chỉ là…
“Cảm ơn chú nhé, mai bọn tôi ăn sáng ở khách sạn luôn, giờ muộn rồi, sáng phải tranh thủ qua sớm để dọn gian hàng.”
“Còn bán hàng thì thôi khỏi, nhà tôi chẳng có hàng mà bán đâu.”
“À?” Lần này đến lượt Lý sư phụ thấy hụt hẫng.
“Cái bánh khoai hôm trước ngon vậy mà không bán sao? Mè đen khoai lang gì đó cũng không?”
“Dưa chuột cũng không bán à? Mùa đông trồng đâu có khó, siêu thị đầy mà!”
Tống Đàm bật cười:
“Không bán đâu chú. Đồ nhà tôi từ lâu đã có người đặt mua hết rồi, chuyến này chỉ đi thi lấy danh thôi, chứ không định buôn bán gì cả.”
Lý sư phụ nghe mà tiếc hùi hụi.
Cả quãng đường, ông cứ tự nhủ trong lòng phải biết kìm chế, vừa nhớ lại cảnh đi làm cực nhọc, vừa không ngừng hồi tưởng cái vị thơm lừng của bánh khoai, cái hương thanh mát của quả dưa chuột.
Trong đầu đã tự mình viết hết 108 kịch bản đấu tranh tư tưởng, c.uối cùng cắn răng quyết định: Cùng lắm coi như mua hoa quả ăn thử là được mà!
Ai ngờ đâu, người ta… không thèm bán!
Ai hiểu cho nỗi lòng này chứ?
Vốn đang đắn đo do dự, giờ bị từ chối thẳng thừng, trong lòng ông lại càng thấy bứt rứt hơn.
Nhưng người ta không bán thì ông cũng hết cách, đành thở dài đưa họ về tới khách sạn. Trước khi đi còn không cam lòng dặn thêm:
“Thật sự là có thể bán được mà, hội chợ này người đông, lại toàn người hay viết bài trên mạng, đồ tốt dễ nổi lắm…”
Nhưng Tống Đàm chỉ cười, rồi đưa Kiều Kiều buồn ngủ rũ rượi vào khách sạn.
“Biết làm thủ tục nhận phòng không?”
Chị ác ma ngay lập tức lôi em trai tỉnh táo lại:
“Đây, giấy tờ cho em, phòng chị đặt rồi, thử xem em có tự làm được không nhé, nghe người ta hướng dẫn mà làm thủ tục.”
Thao Dang
Kiều Kiều đâu còn là cậu nhóc ngây thơ như trước, từng được đưa đi du lịch chính quy rồi đó nhé! Lập tức tinh thần hẳn lên, đắc ý nói:
“Biết chứ ạ! Dễ mà, đưa căn cước công dân, chụp mặt, đợi lấy thẻ phòng là xong!”
Nói xong đưa giấy tờ ra cái rẹt, dứt khoát chẳng ngần ngại gì.
Tống Đàm mỉm cười gật đầu hài lòng:
“Không tệ, có tiến bộ!”
…
Phòng đặt là kiểu gia đình, Kiều Kiều hôm nay mệt quá rồi, vào phòng cũng chẳng còn tâm trạng khám phá xem khách sạn có cái gì hay, mơ màng rửa mặt xong là lăn ra ngủ luôn.
Tống Đàm ngủ phòng trong, nghe tiếng thằng bé ngáy khe khẽ, không nhịn được bật cười:
“Thằng ngốc này, còn chưa nếm mùi đời khổ cực của người đi làm nữa đấy!”
Nhưng nghĩ tới đó, cô cũng không cố ép mình tu luyện gì nữa, thẳng thừng lăn ra ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-994-doi-giay-moi-cua-kieu-kieu.html.]
Không khí ở thủ đô này đúng là kém xa quê nhà, nếu không phải vừa có trận tuyết, chắc cô cũng phải đeo khẩu trang mới chịu được mất.
Nhưng, Tống Đàm c.uối cùng vẫn đánh giá thấp sức sống của Kiều Kiều.
Trời mới tờ mờ sáng, chưa đến 7 giờ mà cậu nhóc đã bật dậy.
Tống Đàm còn đang lim dim đã nghe tiếng cậu bật đèn, rồi loay hoay nghịch mấy cái rèm cửa điện tử, nghiên cứu hệ thống lọc không khí, lát sau còn thử mở hẳn cửa sổ phòng khách sạn.
Chưa hết, lại vang lên tiếng “soạt soạt” tháo dây giày.
Xong rồi, hôm qua mệt quá không kịp diện giày mới, hôm nay nhất định phải xỏ chân khoe dáng đây mà!
Lát sau, Kiều Kiều tung tăng chạy khắp phòng thử bàn học, bật thử đèn bàn, rồi thỉnh thoảng lại nhún nhảy vài cái, hưởng thụ trọn vẹn niềm vui sướng từ đôi giày mới.
Lúc đó, Tống Đàm cũng chịu không nổi mà dậy luôn.
Hai chị em đều là kiểu người gọn gàng, cô rửa mặt thay đồ xong liền gọi Kiều Kiều:
“Kiểm tra mang đủ đồ chưa, cầm thẻ phòng rồi xuống trả phòng. Ăn sáng xong là đi thẳng vào hội trường nhé.”
Nếu thuận lợi, tối nay vòng chấm điểm sẽ xong, dù sao rau quả tươi của nhiều nhà cũng chẳng chịu nổi để lâu mấy ngày như thế.
Không quen nổi cái kiểu ở thủ đô này nữa rồi, Tống Đàm quyết tâm đêm nay sẽ lái xe về ngay!
Khách sạn quả thật phục vụ bữa sáng không tệ, cháo nếp nấu mềm dẻo, món ăn cũng đủ loại phong phú, nhưng…
Kiều Kiều húp liền hai chén rồi rút ra kết luận:
“Vẫn không ngon bằng đồ nhà mình!”
Tống Đàm bật cười:
“Không ngon mà en ăn lắm thế à?”
Kiều Kiều lắc đầu vẻ rất nghiêm túc:
“Ngon thì vẫn ngon, nhưng không ngon bằng nhà mình. Với cả hôm nay em phải làm việc, phải ăn no, không được kén ăn!”
Rồi lại chép miệng thở dài đầy tiếc nuối:
“Nếu tối qua anh đẹp trai mang thêm cho em chút nữa, sáng nay em đã ăn ít đi rồi…”
“Anh ấy nấu cháo trứng muối khoai lang ngon quá đi mất!”
Cũng đúng, Tống Đàm thầm công nhận, tay nghề đó thật không phải dạng vừa.
Thoạt nhìn tưởng vị mặn ngọt không hợp, nhưng thực ra lại khéo léo bổ sung hương vị cho nhau, càng ăn càng nổi bật độ thơm ngon.
Trứng muối mằn mặn, dậy mùi thơm béo; khoai lang chỉ điểm xuyết vài miếng, nhưng cắn trúng lại làm hương vị cháo trở nên ngọt dịu, mềm thơm.
Dù hành lá rắc lên đã không còn tươi mới, nhưng lại thêm điểm nhấn hương vị, thật vừa khéo.
Cô không khó để tưởng tượng cảnh chén cháo lúc vừa bắc ra khỏi nồi, vàng óng, xanh mướt, trông thật rực rỡ, hấp dẫn.
Tống Đàm cũng thở dài:
“Hôm qua bánh củ cải chiên cũng ngon lắm mà…”
Cô phấn chấn lại tinh thần:
“Thôi, ăn xong rồi thì đi thôi. Xong việc hôm nay, tối mình về nhà!”
“Dạ!” Kiều Kiều lập tức phấn khởi hẳn lên, đặt khay thức ăn xuống:
“Đi làm thôi, đi làm thôi!”
Cậu còn kiễng chân vui vẻ khoe khoang:
“Chị ơi, giày anh đẹp trai tặng đẹp ghê! Đẹp nhất trong mấy đôi em có luôn! Với cả đi siêu êm, siêu thích luôn!”
Tống Đàm nhìn kỹ lại, quả thực, đôi giày thể thao màu trắng này lên chân trông rất đẹp, dù cô chẳng hiểu về mấy món thời trang hàng hiệu, cũng nhận ra đẳng cấp khác biệt rõ ràng với đống giày cũ mà Kiều Kiều từng mang.
Cô chụp lại hình, định tra xem loại giày này là mẫu gì, lần sau có dịp sẽ mua cho cậu nhóc.
Kết quả…
Một lúc sau, Tống Đàm đặt điện thoại xuống, lắc đầu đầy tiếc nuối:
“Đôi này chỉ có ở thủ đô mới có bán, mai mốt có dịp qua đây chị mua cho.”
Hí… Hơn ba ngàn tệ một đôi giày thể thao! Mấy người bình thường ai mà dám xỏ đi chứ?!
Mang đôi này ra đồng trồng rau, năng suất có tăng vọt được không đấy hả?!