Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1217: Dự toán và heo. 2)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:04
Lượt xem: 189
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng nếu là khen chó, thì đúng là một tràng lời hoa mỹ nối tiếp không dứt, khen đến mức mười mấy con ch.ó cũng không biết đường đâu mà lần. Giờ ngày nào chúng cũng luyện tập hăng say.
Chỉ có Đại Vương là còn điềm tĩnh, chỉ đứng nhìn, không động đậy. Nhưng nếu nó mà thật sự động đậy, thì cũng chẳng ai giữ nổi.
“Được!”
Tống Đàm gật đầu:
“Cái chứng chỉ của cô có đáng tin không đấy? Đừng có mà làm bậy đó, không thì tôi đưa đi bệnh viện thú y luôn cho chắc.”
Mèo sinh sản khỏe quá, một năm đẻ mười mấy con, ai nuôi nổi? Người trong làng cũng chẳng hứng thú gì với chuyện nuôi mèo cả, thôi thì triệt sản đi cho xong.
“Tất nhiên là đáng tin rồi!”
Quách Đông nghiêm túc đáp:
“Tôi có bằng đàng hoàng. Mới ra trường không có khách, tôi từng làm dịch vụ triệt sản tại nhà đăng trên mạng đó! Có khi một ngày tôi còn làm đến bảy tám ca.”
Tất nhiên, nếu nói đến mấy thứ như xét nghiệm các kiểu thì cô ta không làm được, vì đến nhà người ta không có thiết bị gì cả, đúng là bất tiện.
Nhưng cô ta có tay nghề thật, triệt sản xong không ca nào bị chê cả.
“Nói gì thì nói…”
Quách Đông cảm thán:
“Làm bác sĩ thú y dễ kiếm tiền thật đấy.”
Tống Đàm thì ngạc nhiên:
“Gì cơ? Cô là bác sĩ thú y à?! Sao không nói sớm? Hồi đó chuồng bò bên kia có bò mẹ đẻ bê con, tìm bác sĩ mà khó quá trời.”
Giữa mùa đông, đúng là phải lên tận thành phố mới mời được bác sĩ về trực.
Thao Dang
Sau này thì mấy con bò thể trạng đều khỏe mạnh, mọi người có thêm kinh nghiệm, nên cũng không quá lo lắng nữa.
Quách Đông cũng ủ rũ:
“Mèo chó triệt sản, cho thuốc, tiêm chủng thì tôi làm được… Nhưng mà cô bắt tôi khám bò thì đúng là làm khó tôi rồi.”
Cô ta nói thật:
“Tôi không biết làm đâu.”
“Bò to như thế, nhiều bệnh phải kiểm tra trực tràng, tôi đâu có gan làm chuyện đó, sợ bị nó đá cho thì khổ.”
Thôi vậy.
Tống Đàm thở dài:
“Giá mà trong làng mình có thêm một bác sĩ thú y nữa thì tốt quá.”
Tuy bò dê nhà cô hiện giờ thể trạng khỏe mạnh, chưa cần đến, mấy tài liệu mà ông chủ trại bò và ông chủ trại dê trước đây c.ung cấp lại rất chi tiết, nên việc chăm sóc hàng ngày cũng không cần quá lo.
Nhưng mà, có một bác sĩ thú y chính quy ở gần, cảm giác vẫn yên tâm hơn nhiều.
“Thôi đi.”
Quách Đông liếc nhìn cô:
“Bác sĩ thú y bây giờ đắt giá lắm, ở mấy phòng khám thú cưng trong thành phố làm đâu ăn đấy. Ai mà chịu về mấy cái nơi nghèo nàn thế này, vừa phải khám bò khám dê, lại mất sức mà còn đòi hỏi tay nghề cao, bỏ đi.”
Cô ta thở dài:
“Tôi ấy hả, kiến thức thú y, giờ chắc cũng chỉ còn mỗi triệt sản là còn dùng được thôi.”
Đang nói dở, thì Ngô Lan từ bên ngoài đi vào:
“Triệt sản gì cơ? Ai triệt sản?”
Rồi mắt bà sáng lên, dường như đã hiểu ra ý câu đó, vội vàng nói:
“Bác sĩ Quách, cháu là bác sĩ thú y à! Vậy đến đây, đến đây, giúp tôi xem con heo nhà tôi cái!”
“Heo bị gì ạ? Heo thì chuyện lớn đó nha!”
Quách Đông lập tức căng thẳng hẳn lên, dù giờ không tự tin mấy, cũng vẫn vội vã đi theo.
Không chỉ cô ta, Tống Đàm cũng đi theo.
Heo chắc không sao đâu, ăn uống vẫn ngon mà? Sáng nay còn nghe thấy nó đói quá kêu inh ỏi nữa kìa.
Đến sườn sau núi, giờ mấy tổ ong ở đây đều đã yên tĩnh, Đại Vương cũng không có ở đây, chỉ còn con heo rừng mẹ to khỏe đang nằm trong chuồng, thấy người đến, lập tức “khịt khịt” chạy lại sát rào chắn, há miệng đòi ăn.
“Con nào cần xem ạ?”
Quách Đông đánh giá ba con heo còn lại trong chuồng, hỏi.
Một con heo rừng to đùng đang đòi ăn, nhìn dáng vẻ nó như vậy, chắc không có vấn đề gì.
Còn một con heo rừng nhỏ hơn một chút, giờ cũng chạy tới, dáng vẻ nôn nóng chắc cũng ổn.
Còn lại là một con heo nái trắng, là con đặc biệt giữ lại. Nhưng nó cũng tiến lại gần, cũng “khịt khịt” đòi ăn…
Cái… cái bụng ăn tốt vậy, chắc không có gì đâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1217-du-toan-va-heo-2.html.]
“Dì ơi, có phải dì nhầm rồi không?”
“Không mà.”
Ngô Lan chỉ vào m.ô.n.g con heo trắng:
“Cháu nhìn xem, cái chỗ đấy nó đỏ lên rồi, có phải là đang động dục không?”
“Hả?”
Quách Đông cố gắng lục lọi trí nhớ trong đầu mình, lúc học mấy kiến thức này, dấu hiệu heo nái động dục là gì ấy nhỉ?
“Còn nữa nhé, sáng nay tôi đến xem, nó còn cắn cả hàng rào… trước đây nó không như vậy đâu, có khi nào đúng là lên giống rồi không?”
A…
Quách Đông thở dài, một tiếng thở dài của người chẳng biết gì.
Lúc này Ngô Lan lại vỗ vỗ tay cô ta, nói:
“Cháu xem! Cháu nhìn chỗ ‘cửa nước’ (*) ấy, không phải đỏ lên rồi sao? Chắc chắn là động dục rồi chứ gì nữa!”
(*) Bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của heo nái, người nông thôn gọi là ‘cửa nước’ - chỗ heo dùng để tiểu – Lời Editor.
Quách Đông: …
Giờ cô ta có thể nuốt lại mấy câu vừa nói lúc nãy không?
“Ừm…”
Cô ta ậm ừ mãi mới nói: “C…có lẽ vậy.”
Nhưng Ngô Lan rõ ràng là đã có kinh nghiệm, lúc này lập tức đưa ra quyết định:
“Đúng rồi, chắc chắn là lên giống rồi! Trời ơi, mùa đông thế này, tôi đi đâu tìm heo đực phối giống bây giờ?”
Bà vừa lầm bầm vừa đi xuống núi, vừa đi vừa lật danh bạ điện thoại, hy vọng tìm được một mối giống heo ngon lành.
Nhưng tiếc là giờ ai cũng bỏ nuôi heo hết rồi, nghĩ đi nghĩ lại, ngoài chỗ bán heo con, bà cũng không nghĩ ra ai khác.
Gọi thử luôn.
Đầu dây bên kia cũng rầu rĩ:
“Trời mùa đông mà chị muốn tìm heo giống đang động dục hả? Khó lắm nha. Cái này phải dùng thuốc k.í.c.h d.ụ.c mới có thể phối được.”
Ngô Lan vốn không ngại dùng thuốc, nhưng năm nay heo nhà bà nuôi tốt như vậy, nhỡ gặp phải heo đực tính khí hung dữ, lỡ làm heo nái bị thương thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, bà lại từ chối:
“Thôi để tôi tìm thêm đã.”
Quách Đông bên cạnh thì đứng ngồi không yên.
Vì cô ta nghĩ đến “thần dược bí truyền” của nhà mình, người dùng có tác dụng, còn heo thì…
Khụ.
Tống Đàm ngẫm nghĩ một lúc, cũng nhớ ra một người:
“Hỏi thử chú Trương chuyên thiến heo xem ạ?”
“Chú ấy trước giờ quen biết nhiều nhà nuôi heo, biết đâu giờ còn ai đó đang lén nuôi thì sao.”
Gọi cái là được ngay.
Chú Trương vừa nhớ đến món ăn nhà họ Tống, giọng đã rộn ràng hẳn lên:
“Tìm heo giống đúng không? Được được được! Chị đợi đó, tôi biết chỗ! Tôi biết! Tôi biết mà!”
Ba lần nhấn mạnh, đầy phấn khởi.
“Khoan đã!”
Ngô Lan vội bổ sung:
“Có con nào không dùng thuốc kích thích không đấy?”
À thì…
Cái thời tiết này…
Chú Trương cũng bắt đầu lưỡng lự:
“Cái đó thì chắc hơi khó… để tôi tìm thử xem sao.”
“Tôi nhớ có nhà nuôi heo khỏe lắm, chỉ kém nhà chị chút thôi… nhưng giờ này thì đúng là chưa vào mùa thật.”
Cúp máy xong, Quách Đông c.uối cùng cũng không chịu nổi nữa, nói:
“À… nếu mà thật sự phải dùng thuốc kích thích, hay là… thử thuốc nhà tôi xem?”
“Thuốc gì cơ?!”
Tống Đàm ngẩn người, sau đó mới hiểu ra:
“Heo cũng dùng được á?!!”