Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1186: Suy nghĩ của Tiểu Đỗ. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:32
Lượt xem: 223
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nên đưa ra đãi ngộ như thế nào đây?
Trương Yến Bình cũng lâm vào trăn trở.
Dù sao thì tìm bảo vệ cho khu dân cư, lương tháng 3500 cũng có người xếp hàng ứng tuyển. Nhưng thuê bảo vệ cho rừng núi, ruộng vườn ở làng thì…
“4000 đi.” Anh ta cân nhắc rồi định ra mức lương: “Tuy lương không cao, nhưng xét theo tính chất công việc thì cũng hợp lý. Hơn nữa bên mình bao ăn bao ở, chỗ ở thì không dám nói tốt thế nào, nhưng đồ ăn thì khỏi chê luôn.”
“Đến mấy ngày lễ tết, đặc sản nhà mình gom thành mấy hộp quà mang đi tặng, không ăn thì bán cũng khối người tranh nhau mua.”
Tính tới đây, Trương Yến Bình cảm thấy cũng tạm được.
“Chỉ có điều, thuê người ngoài tỉnh thì không thể giống như thuê dân trong làng được, bảo hiểm xã hội và quỹ hưu trí đều phải đóng đủ.”
Cái này thì tất nhiên rồi, dân làng đa phần đều quá tuổi lao động, ký hợp đồng lao động chính quy thì phiền phức. Với lại cũng không phải làm việc quanh năm, giống như kiểu công nhật vậy. Còn mấy người trẻ như Yến Nhiên, Tề Lâm, thầy Tần... ai mà không có bảo hiểm xã hội, chế độ phúc lợi đầy đủ?
Tống Đàm nghĩ một lúc cũng thấy hợp lý, thế là giữa ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp của bí thư Tiểu Chúc, cô gửi tin nhắn thông báo ra ngoài.
Tiện thể còn gọi Trương Yến Bình: “Đi nào, dù sao cũng là nhờ anh Tiểu Đỗ giới thiệu người đáng tin, dù đầu bếp Tưởng không còn ở đây, nhưng bếp ăn vẫn còn đó, tụi mình đến quay lại cảnh phòng ở một chút, để mọi người yên tâm hơn.”
“Được.” Trương Yến Bình vào nhà lấy chìa khóa xe ba bánh: “Đi thôi, em tranh thủ quay chút cảnh sinh hoạt, để người ta hiểu rõ thêm về công việc.”
Ngô Lan thì thì thầm một câu: “Vậy mình có tới ngàn mẫu đất, phải tuyển bao nhiêu người đây? Tiền lương mỗi tháng cũng chẳng ít đâu ha?”
Tính sơ sơ, mười người là bốn vạn rồi đó! Đúng là xót thật!
Mà đúng là vấn đề hay.
Trên xe ba bánh, Tống Đàm bàn bạc với Trương Yến Bình: “Mình phải chia ca sáng tối chứ? Sau này còn phải trang bị thêm màn hình theo dõi, cũng cần người canh camera nữa…”
Trương Yến Bình nghĩ một lúc, táo bạo đề xuất: “Thực ra đồ mình trồng đều là nông sản giá trị cao, khoản an ninh này đừng nên tiết kiệm… Em thấy thuê 20 người được không?”
Tống Đàm âm thầm tính toán.
Một người bốn ngàn, cộng thêm bảo hiểm các thứ, tổng cộng khoảng năm ngàn rưỡi. Hai mươi người, một năm là hơn một triệu!
Tống Đàm âm thầm hít sâu một hơi.
Nhưng cô cũng biết, Trương Yến Bình nói 20 người, thật ra cũng không nhiều.
Một ngàn mẫu đất không tập trung, chia nhỏ khắp nơi, nhân viên bảo vệ cũng phải chia ra trực, tốt nhất là theo cặp. Còn phải chia làm hai ca trong ngày, thêm cả người giám sát camera.
Như vậy tính ra, 20 người trông coi cũng chẳng thấm vào đâu.
Nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, riêng tiền thuê người đã hơn một triệu mỗi năm, quả thật quá kh.i.ế.p rồi! Tống Đàm hít sâu một hơi, chỉ đành đổi góc nhìn để tính toán.
Hơn một triệu thôi mà, một cân dưa hấu hai chục tệ, một mẫu đất thu hơn vạn cân, lương cho hai mươi người, tương đương sáu mẫu dưa thôi mà...
Không được không được! Vốn dĩ cô đâu định trồng nhiều dưa vậy, đổi thành trà đi, ba mươi ký trà.
Nghĩ thế này thì tâm lý dễ chịu hơn nhiều.
Tống Đàm thở phào một hơi, lúc này mới nghiêm túc gật đầu: “Được! Từ 18 đến 23 người, để anh Tiểu Đỗ giới thiệu từng người một. Nếu không đủ, tụi mình có thể đến hội chợ việc làm cho cựu quân nhân ở thành phố, nghe nói có hội xuân sắp tới.”
Thao Dang
Xe ba bánh “rè rè rè” bò lên dốc, Tống Đàm giơ điện thoại quay video về môi trường làm việc gửi cho anh Tiểu Đỗ.
...
Bên này, Tiểu Đỗ vừa nhíu mày trả lời tin nhắn, vừa trò chuyện với lão Chúc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1186-suy-nghi-cua-tieu-do-1.html.]
“Lão gia, ông xem, lần trước mình ra ngoài còn giữ kín thế kia, Tống Đàm này chắc chắn chưa phát hiện ra ông không phải người bình thường.”
Lão Chúc đang ôm một khúc mễ can nhai nhai, món này mỗi người xách một túi to, nhưng không dám ăn nhiều, ngày đầu về ăn quá đà miệng bị rộp luôn, thôi cứ từ từ nhâm nhi vậy.
Lúc này “rốp rốp” vang lên, ông cụ vừa nhai vừa lúng búng nói:
“Cô ấy gọi là thông minh.”
“Cô ấy nghĩ mình chỉ là người làm nông thôi, người khác có thân phận thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy trồng trọt. Vậy nên nghĩ nhiều làm gì? Mập mờ cho qua là được.”
Lúc này ông lại hỏi: “Cô ấy đưa điều kiện gì?”
Tiểu Đỗ báo cáo đầy đủ: “Bảo hiểm đầy đủ, lương về tay bốn nghìn, bao ăn bao ở, lễ tết có đặc sản…”
“Chậc!” Lão Chúc suy nghĩ một lát: “Đãi ngộ tốt thật!”
“Thật sự là vậy.” Tiểu Đỗ cũng gật đầu.
Không nói đâu xa, chỉ riêng môi trường xã hội hiện tại, mấy quân nhân xuất ngũ học vấn không cao, nếu địa phương không bố trí công tác thì còn không tìm được công việc tử tế như vậy.
Nhìn cái cách lao động trí thức trẻ bị trả rẻ mạt hiện nay là đủ hiểu, nếu tuyển dụng rộng rãi, chắc chắn có khối người kéo nhau về núi “dưỡng già”.
Lão Chúc còn líu ríu: “Ta mà không già yếu thì ngày tuần tra, đêm gác, cái gì ta chẳng làm được? c.uối năm lại xách hộp quà to tổ chảng về nhà… Chậc! Hạnh phúc đến lú người luôn!”
Nói thế thôi, chứ ông cũng hiểu, mình tuổi cao sức yếu không cần gì nhiều, còn mấy đứa trẻ thì trên có cha mẹ, dưới có con cái, áp lực nuôi sống cả nhà nặng lắm.
Lúc này ông thở dài: “Tiểu Đỗ à, mấy đứa các cậu cũng nên hỏi thăm nhau một chút, để ý chút xíu. Không cần phải tìm giỏi nhất, làng quê đâu cần cao thủ làm gì? Phí nhân tài.”
“Nhưng nhân phẩm thì phải ổn định, chứ xảy ra chuyện gì, chẳng phải tôi với Tiểu Quân mất mặt lắm sao.”
Thật ra vừa nghe Tống Đàm hỏi là Tiểu Đỗ đã có vài người trong đầu, chỉ là giờ…
“Tôi cũng biết vài người, sếp cũ cũng đang lo cho họ đấy. Chỉ có điều… đãi ngộ này tốt quá.”
Anh ta không phải cho rằng anh em mình không xứng với lương này, mà là vì tốt quá, nhiều người còn điều kiện tốt hơn cũng muốn thử sức, mình mà giới thiệu thì dễ toàn người... không khỏe lắm...
Cảm giác giới thiệu thế cũng không ổn!
Lão Chúc cũng cau mày: “Cậu ngại ngùng cái gì? Ở đó mấy ngày còn nhìn không ra à, có gì cứ nói thẳng ra! Làm được hay không người ta mới biết chứ!”
Tiểu Đỗ cười cười, lại nhỏ giọng giải thích: “Tôi chỉ thấy hơi ngại…”
Anh ta nghĩ nghĩ, quyết định tối nay hỏi thử mấy người như Tiểu Dương một tiếng.
Tuy không cùng đơn vị, nhưng mọi người ở với nhau lâu, ít nhiều cũng biết chút thông tin.
Từ 18 đến 23 người, số lượng cũng kha khá rồi. Cả nhóm hợp sức lại, chưa nói tìm người, chứ ý tưởng thì kiểu gì cũng có, ba người ngu còn hơn một Gia Cát Lượng mà!
Nghĩ đến đây, lại xem mấy tin nhắn và video Tống Đàm gửi qua, không khỏi thì thầm:
“Đãi ngộ tốt thật…”
Không nói đâu xa, trên núi dù đầu bếp Tưởng chỉ dùng nguyên liệu bình thường, nhưng mỗi ngày đều đổi món, lại còn siêu ngon, khẩu vị cả nước đều chăm lo đủ.
Nhìn ký túc xá nữa, tuy là phòng bốn người, nhưng “nhỏ mà có võ”, so với chỗ ở trong nhiều nhà máy mà người thân kể thì đúng là tốt hơn nhiều.
Thành ra giờ, mọi người thật sự phải suy nghĩ kỹ một phen.
Nếu mất mặt lão gia, chẳng lẽ mọi người còn giữ được mặt mũi à?