Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 931: Người trẻ thời nay.
Cập nhật lúc: 2025-05-06 17:08:25
Lượt xem: 183
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ ba câu nói của Tần Quân đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, thế mà Ngô Lan lại chậc chậc lắc đầu: “Không hiểu nổi mấy đứa trẻ thời nay, có tiền cũng không biết tiêu vào đâu. Ăn một bữa cơm thôi mà cũng đáng phải mua vé rồi lái xe đi xa thế à?”
Trương Yến Bình bật cười ha hả: “Chứ không thì sao nữa ạ? Giờ người trẻ bọn con hướng đến là sự tận hưởng. Không có tâm thế đó thì mấy cái quán địa phương kiểu nồi niêu đồng quê cách trung tâm thành phố cả tiếng, hai tiếng lái xe làm sao mà hot được?”
“Bọn bây không tiết kiệm à?” Tống Tam Thành hỏi ra câu hỏi mang tính linh hồn.
Tần Quân khựng lại một chút, rồi nói đầy chân thành: “Không dễ chút nào đâu ạ.”
Thao Dang
Anh ta phát biểu rất nghiêm túc: “Mọi người nhìn Ngô Lôi, cứ tưởng anh ta đi làm mấy năm mà không để dành được đồng nào, là không ra gì. Nhưng thật ra, anh ta là đại diện cho số đông người trẻ bây giờ đó.”
“Những người học từ trường 985, 211 thì còn có thể chọn lựa công ty, dựa vào cố gắng, phấn đấu mà còn có chút chỗ đứng ở thành phố lớn.”
“Còn tốt nghiệp từ mấy trường bình thường, thì không có gì để chọn, thậm chí là tìm không ra việc. Có thì cũng không bao ăn ở. Sáng sớm chen chúc tàu điện ngầm, tối về nhà là nửa đêm. Đã mệt như vậy rồi mà còn bắt họ tự nấu cơm thì đúng là không thực tế.”
Thế là phải gọi đồ ăn ngoài.
Thanh niên mỗi tháng lương vài ngàn tệ, đóng cái này cái kia, rồi còn phải đi lại, nạp tiền điện thoại, trả tiền mạng, tiền thuê nhà, tiền ăn uống…
Trong tình trạng như thế, sao mà để dành được tiền chứ?
Tần Quân cười khổ: “Mọi người nghĩ mà xem, nếu có thể để dành tiền, thì chắc chắn là c.uộc sống phải kham khổ lắm.”
Ví dụ như anh ta, nếu không phải gặp được công việc gia sư ở nhà họ Tống, thì giờ vẫn chưa bám trụ nổi vào ngành giáo dục, trừ khi chịu về vùng nông thôn hoặc thị trấn.
Còn lương bổng ấy à? Như ở Vân Thành, giáo viên tiểu học ở huyện một tháng chỉ có 2400 tệ. 2400 tệ làm được gì? Ăn đất sống cũng không dám đào mạnh tay.
Anh ta còn đang cảm thán thì đã thấy Ngô Lan và Tống Tam Thành mắt đỏ hoe, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Tống Đàm.
Khi con bé mới về, bọn họ còn lắm lời lắm ý trong lòng. Số tiền sáu vạn tích cóp được trong tay con, họ cũng chẳng xem là gì nhiều…
Nhưng mà, nếu như lời này là thật, thì c.uộc sống phải tiết kiệm đến cỡ nào mới để dành được số tiền đó trong hai năm?
Hồi ấy con bé mới ra trường cũng không có lương tám ngàn đâu, chắc chắn cũng phải đốt đèn dầu làm thêm, đồ ăn gọi ngoài chắc cũng phải rẻ đến mức nào mới dám ăn…
Tống Đàm: …
Nói thật thì, chuyện đó đã là kiếp trước rồi, cô cũng không còn cảm xúc gì sâu sắc nữa.
Nhưng giờ đây cảm xúc của cha mẹ cần một chỗ để bày tỏ! Thế là cô đập tay một cái:
“Chuẩn luôn! May mà tôi về nhà làm nông rồi! Biết sớm có tương lai thế này thì hồi đó tôi khỏi đi làm luôn cho rồi, mệt c.h.ế.t đi được!”
Nghe thế, Ngô Lan lại không nhịn được bật cười: “Phải đó! Mẹ thấy con trồng trọt thực sự có tương lai, về nhà làm ăn đàng hoàng. Đến Tết kêu bọn họ đến xem, bọn họ lúc trước nói con về quê làm ruộng là không có tương lai, chứ giờ coi đi? Ai trồng bằng con đâu!”
Tống Tam Thành cũng gật đầu, nhớ lại cái lúc Tống Đàm mới về mà đầu còn băng vải, giờ cũng gật gù đồng tình, lại bổ sung một câu:
“Con hỏi lại xem, cái người ở thủ đô đó dẫn bao nhiêu người tới? Mình sắp xếp phòng như nào nhỉ? Ở tầng ba được không?”
Rồi nói thêm: “Con bảo anh ta dẫn nhiều người lên, cả gia đình cũng cứ dắt đi, đừng có ngại gì hết! Cũng đừng mang quà cáp nữa. Hai thùng rượu bữa trước mang đến đắt lắm… tính ra cũng phải mười mấy hai chục ngàn!”
Nói tới đây, Tống Tam Thành lại hớn hở ra mặt: “Tết này nhà mình mời khách cứ uống mấy chai rượu xịn này!”
Tuy rằng không ngon bằng rượu nhà nấu, nhưng mà chất lượng cũng tuyệt, thương hiệu nổi tiếng, chủ yếu là thể hiện sự sang chảnh!
Mối quan hệ như vậy, chắc chắn không thể để ở ký túc xá rồi.
Thế là câu chuyện lại quay lại chủ đề ban đầu: “Cố gắng gọi fan của Kiều Kiều tới hết đi, đừng bỏ giữa chừng, xuống tàu hay xuống cao tốc thì mình thuê xe đi đón. Thằng bé ngốc đó, vẫn luôn đợi mọi người đấy.”
Được luôn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-931-nguoi-tre-thoi-nay.html.]
Trương Yến Bình gật đầu: “Mọi người cứ yên tâm, lát nữa tôi bảo cậu ấy thông báo trong livestream, tiện thể làm thêm cái thông báo dán lên đầu trang chủ luôn.”
Còn Kiều Kiều thì hí hửng nói: “Thế thì… con có thể mua thêm mấy con Ultraman nữa không? Con muốn tặng mỗi học sinh của mình một con.”
Tần Quân dường như nhớ ra chuyện gì đó, “phụt” cười ra tiếng: “Em mua thêm đống sticker đi. Học sinh mỗi bạn dán một cái, dễ nhận diện.”
Mắt Kiều Kiều lập tức sáng lên.
Trương Yến Bình cũng cười rộ lên: “Được thôi, để tôi viết rõ trong thông báo: [Phải chấp nhận dán Ultraman lên mặt hoặc tay! Không chấp nhận được thì dán Peppa Pig cũng được]... đúng không Kiều Kiều? Dán Peppa được chứ?”
Kiều Kiều nghĩ một lúc, vẫn rất thích cô heo hồng nhỏ: “Được ạ! Nhưng mà dán Peppa rồi ăn ‘sát trư thái’ (*)… các bạn nhỏ có tiếc không ạ?”
(*) 杀猪菜 (shā zhū cài) - Nghĩa đen là "món ăn khi g.i.ế.t heo" - là một món ăn truyền thống của vùng Đông Bắc Trung Quốc, thường được chế biến vào dịp c.uối năm khi g.i.ế.t heo.
Món ăn bao gồm thịt heo tươi, dưa cải muối chua, huyết heo, lòng heo và các nguyên liệu khác, tất cả được nấu chung trong một nồi lớn.
"杀猪菜" không chỉ là một bữa ăn mà còn là biểu tượng của sự sum họp và chia sẻ trong văn hóa ẩm thực của người dân Đông Bắc Trung Quốc.
Nếu để nguyên văn là ‘món ăn khi g.i.ế.t heo’ thì dài dòng quá, Editor xin mạn phép để nguyên cách phiên âm Hán Việt là ‘sát trư thái’ cho tên món ăn trên nhé!
Không, mọi người âm thầm nghĩ: Bọn họ chỉ có ăn nhiệt tình như Peppa thôi!
Nhưng mà một khi món “sát trư thái” được bày ra, thì địa chỉ này e là cũng không còn là bí mật gì nữa. Đến lúc đó, sang năm mà có người cứ bám riết đòi đến nhà mua thì phải làm sao đây?
Bán chứ sao!
Tống Đàm vô cùng thản nhiên: “Sang năm hàng hóa nhiều, tỷ lệ tranh mua được cũng cao hơn, mà người ta còn vượt ngàn dặm tới tận đây mua, thì vì tôn trọng hợp đồng, mình bắt buộc phải tăng giá thôi.”
Chưa nói tới đâu xa, giá chắc chắn phải cao hơn của ông chủ Thường. Chứ ai cũng vừa rảnh vừa nhiều tiền vậy được à?
Mọi người ngồi vây quanh bếp lửa ấm áp, vừa ăn uống vừa rôm rả bàn chuyện, thế là bao nhiêu chuyện cần quyết định đều được chốt lại nhanh gọn.
Giáo sư Tống cười tít mắt nhìn cảnh tượng ấy, lúc này cũng thở dài: “Tết năm nay con tôi chắc chưa chắc rảnh được, thôi thì không dẫn về nữa.”
Dẫn cả nhà về chưa nói, trước Tết lại đúng thời điểm bận rộn, sao mà dễ dứt ra được. Còn mấy học trò thì chắc chắn sẽ đến, nhưng gần đây chẳng thấy động tĩnh gì, không rõ đã sắp xếp ổn thỏa chưa.
Chỉ có ông chú Bảy là mặt mày ủ ê: con trai ông hồi đầu năm vốn định về, kết quả bên nhà cha vợ lại có chuyện, đành quay lại ngay.
Giờ sắp Tết rồi mà bên đó vẫn chẳng thấy nhắc tới chuyện về… Không về thì thôi, nhưng Tết cũng phải gửi ít dê về cho ông cha già này chứ.
Nói gì thì nói, khi đãi tiệc lớn mà có sẵn dê thì tiết kiệm được mấy ngàn là ít.
Mọi người đang bàn bạc rôm rả, bỗng Tống Đàm chợt nhận ra: “Á! Chưa hỏi bí thư Tiểu Chúc nữa!”
“Đúng đó!” – Tống Hữu Đức hào hứng hẳn lên – “Ông nội cô ấy đông lắm, con bảo cô ấy dẫn mấy người đến, mình uống vài chén chung cho vui!”
Tống Đàm:… Ông nội của bí thư Tiểu Chúc e là không phải kiểu “ông nội bình thường” đâu ạ!
Huống chi, với tửu lượng của ông nội… thôi thì đừng nhắc đến làm gì cho đau đầu!
Cô nghĩ một lúc: “Để con hỏi thử nhé, cùng lắm thì xếp thêm một bàn. Cô ấy thật lòng đối tốt với nhà mình, nếu không đến được thì gửi mấy cân thịt heo qua cũng được ạ!”
Sắp xếp vậy là chu toàn hết, ai nấy đều hài lòng, thế là mọi người bắt đầu vui vẻ đi thông báo cho người thân bạn bè.
Thế là…
Vấn đề được chuyển sang chỗ bí thư Tiểu Chúc.
Cô ta có nhiều ông nội thế, ông nội ruột thì chắc chắn phải mời rồi, còn lại thì biết chọn ai đây?
Đau đầu quá! Bí thư Tiểu Chúc rơi vào cơn khổ não, cô biết mà, lần này nếu sắp xếp không khéo, thì bên ông nội thế nào cũng nổi sóng cho mà xem!