Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 601: Trận pháp linh khí!

Cập nhật lúc: 2025-03-05 00:17:23
Lượt xem: 236

Nhưng mà… tốc độ này cũng nhanh quá rồi chứ.

Tống Đàm nghĩ nghĩ, rồi cất giọng gọi to:

“Cha, dưới này không có gì đâu, chỉ hơi bẩn một chút. Con dọn dẹp sơ rồi lên ngay!”

Giọng cô vang vọng trong hầm, rồi lại vọng lên trên, nghe hơi đục. Tống Tam Thành vội đáp một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.

Tống Đàm thì yên tâm tiếp tục quan sát xung quanh hầm khoai lang. Cô đưa tay sờ thử tường đất, nhưng chẳng tìm được hòn đá nào đáng chú ý, bèn sờ túi áo, trong đó có tám viên bi thủy tinh mà Kiều Kiều đưa cho sáng nay.

Đây không phải bi thủy tinh bình thường, mà bên trong còn có các sắc màu lấp lánh, Tống Đàm hồi nhỏ từng chơi b.ắ.n bi, một viên thế này có thể đổi được năm viên bình thường đó!

Nhưng bây giờ thì chỉ là đồ bán đầy vỉa hè, thậm chí chẳng ai chơi bi nữa. Kiều Kiều mua bộ cờ nhảy, vô tình chọn thêm mục “mua kèm ngẫu nhiên” nên mới có. Cậu nhóc thích lắm!

Tổng cộng có chín viên, tự cậu giữ một viên, còn lại đều đưa cho Tống Đàm.

Lúc này, những viên bi đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Cô hít sâu một hơi, tập trung tinh thần vào những viên bi thủy tinh. Từng chút một, linh khí từ lòng bàn tay cô chậm rãi lan ra, bao bọc lấy những viên bi...

...

Thao Dang

Từ khi trở về đã hơn năm tháng, Tống Đàm cũng đã tu luyện lại được hơn năm tháng.

Dù linh khí trên núi rất ít ỏi, nhưng nhờ cô tu luyện không ngừng rồi lại tản ra (mỗi đêm đều len lén vận pháp), nên tuy không tích tụ được nhiều linh khí, nhưng tốc độ tu luyện cũng không tệ.

Cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể ngấm dần linh khí vào vật c.h.ế.t rồi.

Ví dụ như những viên bi thủy tinh trước mắt.

Dù vẫn còn khó khăn, hiệu quả cũng không thể so sánh với trước kia, nhưng ít ra vẫn có thể sử dụng được.

Thủy tinh thì không thể sánh với ngọc.

Ngọc có thể nuôi dưỡng thần khí, giữ linh khí lại, thậm chí nếu không bị phá hủy thì còn có thể bảo tồn linh khí lâu dài.

Còn bi thủy tinh này…

Chỉ miễn cưỡng làm vật chứa, giữ linh khí lại một chút, kéo dài thời gian tồn tại.

Nhưng cũng hết cách rồi, vì ngọc có thể giữ linh khí thì chất lượng cũng phải đạt yêu cầu. Mà chỉ để phong trận trong cái hầm này thôi, thật sự không đáng!

Tống Đàm tìm đúng vị trí, cẩn thận chôn những viên bi vào đất và tường hầm, rồi vận linh khí toàn thân. Chậm rãi, giữa những hơi thở điều hòa, cô dần cảm nhận được sự liên kết với tám viên bi.

Tống Tam Thành không xuống dưới, nếu ông xuống, chắc chắn sẽ phát hiện ra không khí trong hầm hẳn sẽ trong lành, dễ chịu hơn bên ngoài nhiều.

Tống Đàm đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại một lần nữa cảm thán: Tu luyện thật không dễ dàng.

Kiếp trước, tông môn của cô nằm ở thượng giới, linh khí dồi dào đến mức có thể ngưng tụ như sương mai, một giới có thể thống lĩnh 900 trung giới.

Mỗi trung giới lại thống lĩnh 3.000 hạ giới…

Cả vũ trụ này, chính là thế giới của tu sĩ.

Sơn hà dưỡng tiên linh, vạn vật ẩn cơ duyên.

Còn linh khí mà cô tiếp xúc hiện tại…

E hèmmm…

Có lẽ còn kém xa hạ giới một chút.

May mà linh căn của cô không tệ, lại đã có kinh nghiệm tu hành, hiện giờ tâm tính cũng bình thản, không còn tham vọng gì, nên mới có thể tu luyện được đến mức này.

Nhưng lúc này, Tống Đàm không nghĩ nhiều như vậy.

Cô nhìn bàn tay dính bùn đất, dứt khoát tháo dây thừng trên người, rồi hô lớn:

“Cha, con dọn xong rồi! Gọi mọi người mang hũ rượu xuống đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-601-tran-phap-linh-khi.html.]

Tống Tam Thành đáp lại: “Một mình con có khiêng được không? Chờ chút cha với Kiều Kiều xuống giúp con nhé?”

Tống Đàm bĩu môi: “Mấy trăm cân thôi mà, tính cả hũ cũng chưa tới hai trăm cân, cha có thấy con vác thúng còn khỏe hơn cha không?”

Tống Tam Thành: … Cha chẳng qua là muốn thương con gái một chút thôi mà!

Ông lầm bầm, móc điện thoại ra gửi tin nhắn, định quay về sân cùng Kiều Kiều khiêng đồ. Nhưng đúng lúc đó, Chu Mao Trụ gọi điện tới:

“Tam Thành, tôi dẫn Thiên Vũ với Kiều Kiều qua khiêng rượu đây!”

Hũ được niêm phong kín kẽ, dây thừng đan chéo chằng chịt, rồi xuyên qua đòn gánh.

Chu Mao Trụ sợ con trai yếu quá, dặn dò: “Con khiêng ở giữa, không khiêng nổi thì cúi người xuống, ba sẽ khiêng phía sau, Kiều Kiều đi trước.”

Ông đã tận mắt chứng kiến sức lực của Kiều Kiều, bê nguyên một sọt dưa chuột mà không hề thở dốc, còn hữu dụng hơn cả con trai mình.

Chu Thiên Vũ đứng giữa, cúi thấp người để chuẩn bị sẵn sàng. Vị trí này chắc chắn sẽ ổn định hơn đặt ở phía sau.

Nhưng khi anh ta nhìn cái hũ không quá lớn kia, trong lòng tự nhủ: "Mình cũng từng chịu khổ mà!" Tuy nhiên, khi đòn gánh đặt lên vai, xương anh ta lập tức ê ẩm!

Đau quá đau quá đau quá!

Còn chưa kịp kêu lên, bỗng cảm thấy vai nhẹ hẳn. Nhìn lại thì thấy hũ đã bị Kiều Kiều và Chu Mao Trụ khiêng đi rồi. Anh ta bị kẹp ở giữa, chỉ có thể lảo đảo bước theo, bụi đất bám đầy mặt mũi.

Chu Mao Trụ còn nói với Kiều Kiều: “Chỉ có hơn trăm cân thôi, hai ta là được rồi.”

“Dạ!” Kiều Kiều tràn đầy khí thế: “Nhẹ lắm, không cần anh Thiên Vũ giúp đâu ạ.”

Chu Thiên Vũ xoa xoa vai: … Nhẹ?! Vậy tại sao xương tôi lại đau đến thế?!

Đường lên sườn đồi không cần vòng ra sau núi, chỉ cần men theo lối sau nhà rồi đi lên một đoạn. Chu Thiên Vũ ủ rũ đi sau hai người họ, cảm thấy mình đúng là vô dụng.

Cho đến khi anh ta nhìn thấy Tống Tam Thành, người kia còn khách sáo chào hỏi: “Ây dô, Thiên Vũ cũng đến giúp hả? Vất vả rồi nha.”

Làm mặt anh ta càng đỏ bừng vì xấu hổ.

Rồi anh ta tận mắt thấy Tống Tam Thành buộc lại hũ thật chắc, sau đó mấy người họ cùng kéo dây thừng từ từ thả hũ xuống dưới, vừa làm vừa hô lớn:

“Đàm Đàm, hũ rượu thả xuống rồi, đón lấy nha!”

“Được ạ!” Phía dưới vang lên giọng nói trầm trầm.

Chu Thiên Vũ lập tức trợn tròn mắt: “Chỉ có mỗi Tống Đàm ở dưới thôi ạ?”

Thật vô lý! Cái thứ nặng như vậy mà để một cô gái ở dưới đỡ?!

Trong đầu anh ta lập tức hiện ra cảnh tượng: một cô gái gầy yếu cố gắng giang tay đỡ lấy cái hũ nặng trịch, chật vật chống đỡ…

Nhưng thực tế thì…

“Có gì mà không được?”

Tống Tam Thành khó hiểu: “Dây thừng giữ mà, lát nữa đặt xuống hầm rồi, con bé chỉ cần gỡ dây, đẩy hũ qua là xong.”

Dù có hơi nặng một chút, nhưng với Đàm Đàm thì chắc chắn không thành vấn đề. Nếu có gì khó khăn, cô ấy chỉ cần gọi một tiếng, bên trên sẽ có người xuống hỗ trợ ngay mà!

Vừa nói xong, mọi người cảm thấy dây thừng trùng xuống, sau đó liền nghe giọng Tống Đàm: “Đặt xuống rồi, con gỡ dây đây, lát nữa kêu thì kéo con lên nha.”

Chu Thiên Vũ: …

Ồ, đúng rồi! Hũ rượu thả xuống hầm là có thể đặt thẳng xuống đất, đâu cần người đỡ…

Khốn kiếp! Hôm nay đầu óc anh ta để quên ở đâu rồi? Sao cứ mất mặt mãi thế này?!

Dưới hầm, Tống Đàm tháo dây thừng, sau đó dùng cả hai tay ôm lấy hũ, dễ dàng đặt nó vào góc hầm.

Cô quan sát xung quanh, vừa nhặt sợi thừng quấn lên người vừa suy nghĩ: Có vài viên bi thủy tinh để bày trận đơn giản, từ giờ hầm này có thể bảo quản đồ lâu hơn rồi! Mùa thu đông trữ rau sẽ dễ dàng hơn nhiều!

Dù sao thì diện tích đất có thể dựng nhà kính vào mùa đông cũng có hạn. Giờ để đề phòng (chủ yếu là vì trong nhà có quá nhiều kẻ ăn như hạm), cái gì cũng phải làm thành rau khô, thật là phiền phức quá đi!

Loading...