Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1212: Nấm chiên Hải Minh Uy (*). (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:10
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

(*) Hải Minh Uy là tên phiên âm theo tiếng Trung của Ernest Hemingway, còn ông ấy là ai thì mọi người hỏi chị Gồ nhé – lời Editor.

Lúc này trong căn-tin trên núi, Kiều Kiều giơ điện thoại lên, còn thở dài một hơi:

“Thầy Tưởng về nhà ăn Tết rồi, nếu không thì có thể cho mọi người xem thầy ấy… thầy ấy giỏi lắm luôn đó!”

“Đã từng đoạt rất nhiều giải, trước kia làm bếp trưởng ở khách sạn lớn. Sau này sức khỏe không tốt cần tĩnh dưỡng, thế là sư phụ của thầy ấy, tức là đầu bếp còn lợi hại hơn nữa, thầy Tiền, đã giới thiệu thầy ấy tới đây!”

Cậu nghiêm túc kể về lý lịch của các đầu bếp, nhưng khán giả trong bình luận thì chẳng mấy quan tâm:

[Nói nhiều làm gì? Bảo bối à, em có tuyển người đâu.]

[Kiều Kiều nhìn chị nè! Chị không kén đầu bếp đâu! Chị biết nấu cám heo, em cần không?]

[Streamer, là một doanh nhân thành công, tôi khuyên em một câu, khi sự nghiệp lớn mạnh rồi thì đừng việc gì cũng tự làm...]

[Đầu tiên là cậu nên mở thêm vài vị trí tuyển dụng…]

[Nối tiếp bạn trên, chỉ cần em tuyển người thì việc gì chị cũng làm được.]

[Giỏi ha! Cứ như thể chỉ có mình tôi muốn xin việc vậy! Bọn này còn cả đống người kia kìa!]

Chỉ tiếc là… một trong những ưu điểm lớn nhất của Kiều Kiều chính là không đọc bình luận.

Tuy hiện giờ cậu đã không còn là Kiều Kiều ngây ngô, cái gì cũng không hiểu như xưa, nhưng chị đã dặn rồi: một streamer giỏi thì không để lời nói của người khác làm ảnh hưởng!

Đã không ảnh hưởng, thì cứ coi như không thấy là được rồi.

Cậu là một Kiều Kiều ngoan cố đáng tin!

Lúc này cậu lại bồi hồi cảm thán:

“Thầy Tưởng nấu ăn ngon lắm á, ngon ngang với ông chú Bảy, mà lại hoàn toàn khác nhau.”

Thôi xong rồi, fan trên bình luận muốn khóc hết cả rồi.

[Bảo bối ơi, chị biết là em ăn ngon mỗi ngày rồi, đừng kể nữa. Xin hỏi bếp có cần người nhặt rau không? Chị làm được.]

[Nhìn sơ sơ cách bố trí bếp, bên trái là đồ điện, bên phải là bếp củi... Xin hỏi có cần người nhóm lửa không? Tôi làm được.]

[A a a, ngon kiểu hoàn toàn khác với ông chú Bảy là sao vậy!]

[Cả đời này tôi chưa từng ăn món nào ra hồn, xin em đấy, lúc tuyển người nhớ gọi chị, được không?]

[Mấy người khẩu hiệu hô vang thế, tôi không tin là mấy người không có việc. Không giống tôi, tôi thất nghiệp thật mà hu hu hu...]

[Hét thì sao, có ảnh hưởng tới bạn không?]

[Thất nghiệp rồi còn dám vào livestream của Kiều Kiều à? Lỡ em ấy mở bán gì đó, tiền trợ cấp thất nghiệp của bạn còn giữ nổi không?]

[Hu hu hu, tôi khóc to lắm luôn! Tôi cũng thất nghiệp mà còn không có cả trợ cấp thất nghiệp đây này!]

Bình luận dần dần bắt đầu đi lạc chủ đề, mà Kiều Kiều thì sau khi dẫn mọi người xem chỗ ở và khu ăn uống xong cũng thỏa mãn thu điện thoại lại.

“Sắp ăn cơm rồi! Hôm nay là anh bạn trai của chị sẽ nấu món ‘Nấm chiên Hải Minh Uy’! Nghe tên thôi đã thấy đặc biệt quá! Tôi phải về ăn cơm thôi!”

[??? Ăn gì cơ? Ông già và biển cả chiên nấm à?]

[Hiểu rồi, đi Vladivostok chiên nấm đây]

[Oa! Oa! Oa! Nấm chiên Hải Minh Uy!!! Em si mê phô mai!!!]

[Ê! Ê! Sao lại tắt livestream nữa vậy…]

Màn hình chớp một cái, tắt ngúm.

Trên tàu cao tốc, Trần Nguyên nhìn chằm chằm vào điện thoại, không hiểu sao lại cảm thấy hơi đói.

Nhưng không đúng! Rõ ràng anh ta đã ăn no rồi mới lên tàu mà.

Anh ta liếc nhìn cô gái ngồi cạnh, thấy cô ta đang ôm điện thoại gõ chữ lách cách, trong tai nghe chưa trả lại còn vang lên giọng nữ dịu dàng:

“Hôm nay chúng ta sẽ làm món Nấm chiên Hải Minh Uy. Món này được cho là món ăn yêu thích của đại văn hào Hải Minh Uy, sau này chúng ta đã dần dần cải biên lại...”

Nghe được một lúc, cô gái bên cạnh đã bắt đầu lục túi, một hồi sau lôi ra được một bịch kẹo dẻo QQ, xé gói ra rồi chìa sang phía anh:

“Ăn không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1212-nam-chien-hai-minh-uy-1.html.]

Trần Nguyên: …

Lần c.uối cùng anh ta ăn loại đồ ăn vặt này là từ cả chục năm trước.

Thế nhưng lúc này, không hiểu sao, rõ ràng chẳng hề xem chương trình ẩm thực gì, mà lại cứ thấy thèm.

Thế là anh ta chẳng hiểu sao lại đưa tay ra nhận: “Cảm ơn.”

“Không có gì!” Cô gái bên cạnh, người có kỹ thuật ‘trẻ mãi không già’ đắc ý hẳn lên: “Lần đầu anh xem livestream của Kiều Kiều nên chắc chưa quen, nhưng tôi nói cho anh biết, dù cậu ấy có phát cái gì đi nữa thì chuẩn bị chút đồ ăn dự phòng chẳng bao giờ sai đâu.”

Còn ở nhà họ Tống, Kiều Kiều đang chăm chú nhìn Lục Xuyên nắn cơm nắm, cũng nóng lòng muốn thử.

“Cho em thử.”

Lục Xuyên đưa cho cậu một đôi găng tay: “Em biết làm không? Trước tiên nắn thành một viên tròn nhỏ, rồi ấn lõm ở giữa, giống như nửa quả bóng bàn.”

“Hiện tại thì chưa biết, nhưng ấn rồi là biết ạ.”

Kiều Kiều đeo găng tay vào, đầy tự tin.

Cơm nắm trắng tinh sạch sẽ được đặt vào giữa lòng bàn tay, nấm khô mà Vân Đóa mang tới bên cạnh đã được ngâm nở và để ráo, yên tĩnh chờ được xắt hạt lựu.

Nhưng...

Kiều Kiều tò mò hỏi: “Hải Minh Uy dùng cơm để chiên nấm à… ông ấy không thích ăn mì ạ?”

Lục Xuyên “phì” một tiếng bật cười: “Hải Minh Uy chắc rất ít ăn cơm, có khi còn chưa từng ăn mì ấy chứ.”

Thao Dang

“Món này tên là ‘Nấm chiên Hải Minh Uy’, nhưng cũng không rõ truyền thuyết thật hay giả. Dù sao ông ấy cũng là người nước ngoài, bên đó thực phẩm chính không phải là mì hay cơm.”

Hả?

Kiều Kiều nhìn chằm chằm viên cơm nắm vừa nắn xong trong tay, giờ hơi rối rắm: “Vậy tại sao chúng ta dùng cơm? Ban đầu ông ấy dùng nguyên liệu gì ạ?”

Lục Xuyên kiên nhẫn giải thích: “Ban đầu chắc là dùng nấm mỡ, em chắc chưa ăn bao giờ, lần tới anh dẫn em đi siêu thị xem thử.”

“Hình dáng của nó giống hệt viên cơm nắm mình đang làm này, khi ngấm nước sốt thì mềm mà vẫn dai, thêm mùi thơm đặc trưng của nấm, ăn ngon lắm.”

“Còn tại sao mình không dùng... thứ nhất là tụi mình không mua, thứ hai là chị em thích dùng lương thực tự trồng trong nhà hơn.”

“Chờ đến mùa hè lúa mì trong nhà chín rồi, em cũng có thể dùng ‘mì oa oa’ (*) để làm món này.”

(*) 面窝窝 (miàn wō wō) - có 2 loại: một là món bánh hấp làm từ bột kê, ngô hoặc lúa mạch, nặn hình giống chiếc nón úp ngược (rỗng ruột bên trong), từng là món ăn truyền thống thời xưa; hai là món bánh chiên hình tròn, ở giữa có lỗ giống như tổ ong hoặc vòng tròn, làm từ bột gạo, đậu xanh, hành lá, ăn giòn rụm. Tùy vào vùng miền mà bánh sẽ có hình dạng và cách chế biến khác nhau – Editor sưu tầm và tổng hợp.

“Còn dùng được cả ‘mì oa oa’ ạ?!” Kiều Kiều mở to mắt kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Lục Xuyên bật cười: “Kiều Kiều phải tự tin lên nhé! Tay nghề nấu ăn của em thật ra còn giỏi hơn anh nhiều, làm món gì cũng ngon, hoàn toàn có thể mạnh dạn thử các cách kết hợp mới.”

“Ừm… hay tối nay anh dẫn em lên mạng xem thêm mấy món ngon của người khác đi, chắc học được nhiều công thức mới lắm.”

Mắt Kiều Kiều lập tức sáng rực lên!

Chuyện này đúng là chưa ai dạy cậu!

Ban ngày ông chú Bảy có dạy cậu nấu ăn, nhưng thầy Tần cũng giao bài tập và mấy việc khác nữa.

Tối đến cậu lại có kế hoạch riêng, chưa từng lên mạng tra thử những món ngon đủ kiểu. Vậy nên khi nghe tới món Tây này, động tác của cậu mới hơi lưỡng lự.

Nhưng thật ra, với tay nghề hiện tại của cậu, làm những món đó chỉ là chuyện đơn giản, thậm chí còn có thể thay đổi khẩu vị cho cả nhà.

“Được ạ!” Kiều Kiều gật đầu, động tác càng lúc càng táo bạo, chẳng bao lâu đã nặn ra được một chiếc “mì oa oa” thành công.

Tống Đàm ngồi yên bên bếp nhóm lửa, nhận ra Lục Xuyên thật sự rất kiên nhẫn, cũng rất giỏi dạy Kiều Kiều, không khỏi càng thêm vui mừng vì con mắt chọn người và quyết đoán của mình.

Ánh mắt cô nóng rực, Lục Xuyên quay đầu lại nhìn thấy, chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Sau đó anh cẩn thận đặt “mì oa oa” mới nặn lên chiếc xẻng sắt trong chảo gang, rồi quay người mở bếp ga ở bếp bên cạnh.

Lửa bùng lên dữ dội, rất nhanh làm xẻng sắt nóng đỏ, chiếc “mì oa oa” trên đó cũng bắt đầu tỏa ra hương thơm cháy cạnh, viền ngoài bắt đầu ngả vàng.

Sau đó, Lục Xuyên gắp vài hạt đậu tương sốt đặt vào phần lõm giữa, rồi đưa qua bếp cho Tống Đàm:

“Còn chưa chín đâu, ăn tạm cái này cho đỡ thèm đã.”

Tống Đàm: …

Cô thật sự không phải đang thèm mà.

Loading...