Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 946: Bạn trai cũ của bạn gái cũ.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:36
Lượt xem: 178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Lôi là kiểu người, nếu bạn dùng tâm thế bao dung để nhìn nhận, thì anh ta thật sự là một người bạn rất đáng tin cậy.
Đặc biệt là đối với những người vừa thông minh lại không ngại giao tiếp với kẻ… hơi ngốc.
Vì thế, khi Trương Thần nhận được c.uộc gọi của anh ta, thật sự là vui mừng từ tận đáy lòng, chuyện suất mời dự ‘sát trư thái’ có quy định nghiêm ngặt, anh ta đã đọc qua thông báo, chẳng hề nghĩ đến mình sẽ có phần.
Thế mà Ngô Lôi không những chủ động gọi điện mời, còn xoay đủ cách để kiếm được cho anh ta hẳn hai cân bột sắn dây, lại còn long trọng rủ anh ta đi ‘kéo chân heo’ nữa…
Ai hiểu cho được?
Bạn trai cũ của bạn gái cũ, tuy hơi ngốc nghếch thật, nhưng tấm lòng thì chân thành rạng rỡ, khiến người ta khó lòng không cảm động.
Chỉ là… mối quan hệ này đúng là hơi khó giải thích, nên anh ta chỉ đành đơn giản gộp lại: bạn tốt.
Vì vậy, khi bên kia thuận miệng hỏi liệu có thể nhân tiện đón luôn hai người bạn từ bên phòng mua sắm công (lần trước cùng đi), anh ta hoàn toàn không nghi ngờ gì, liền sảng khoái đồng ý.
Anh ta còn giữ cả số điện thoại của họ nữa cơ mà!
Nên rõ ràng không thể là có sắp xếp trước được. Không phải anh ta coi thường, mà là với đầu óc như Ngô Lôi, tính toán đâu vào đấy thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Anh ta thoải mái gọi điện, định liên hệ trước một tiếng để tiện hẹn điểm đón vào tháng sau.
Ai ngờ, số điện thoại lưu lâu như thế mà khi bấm gọi lại hiện ra là… khu vực Ninh Thành. Ơ? Rõ ràng lần trước gặp họ ở phố đi bộ trung tâm thành phố Vân, sao lại dùng số ở Ninh Thành nhỉ?
Nhưng giờ thì còn ai quan tâm phí roaming nữa đâu, thế nên anh ta cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ yên lặng chờ kết nối.
Bên này, thư ký Vương, người đang bận đến nỗi gầy hẳn đi mấy ký, thấy có số địa phương gọi tới, không chút do dự bấm nghe: “Xin chào.”
Sau đó nghe đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ mà hơi quen, nghe rất trẻ trung, khẩu khí cũng khá thân mật:
“Alo? Anh Vương phải không? Anh vẫn còn làm bên chính quyền thành phố đúng không?”
Thư ký Vương dời điện thoại ra, qua ô cửa kính nhìn về phía cổng trụ sở, thầm nghĩ: Tôi còn chưa điều chuyển làm “phụ mẫu một phương” đâu, hiện giờ đang làm ở văn phòng tỉnh ủy cơ mà…
“Xin hỏi anh là…?” Giọng điệu của anh ta cẩn thận mà lịch sự.
Chỉ nghe bên kia cười lớn:
“Ha ha, anh quên rồi à? Lần trước mấy anh về làng Vân Kiều, đi xe của tôi đó… Nghe nói mấy anh không ký được hợp đồng mua sắm đúng không? Không sao đâu! Nhà ấy nhiệt tình lắm, đặc biệt mời chúng ta c.uối năm đến ăn ‘sát trư thái’ đó!”
“Thế nào? Rảnh chứ? Nếu đi thì tôi đến đón mấy anh ở cổng cơ quan bên thành phố Vân nha?”
Thư ký Vương: …
Anh ta nhớ ra rồi, cái trứng trà cứu đói khi bụng đói meo, rồi những món ngon đến mức kinh ngạc ở nhà họ Tống tại làng Vân Kiều, rồi sau đó là kế hoạch làm đường được đẩy nhanh tiến độ…
Còn có một bí mật hơi khó nói…
Là… ừm, nói thế nào nhỉ… chuyện không lớn đâu… chỉ là… cái cô bác sĩ Đông y ở làng ấy, buổi châm cứu hôm đó… ừm, là châm cứu đấy, không phải cái viên thuốc gì đâu, thật mà…
Dù sao thì… kỹ thuật chữa bệnh cũng tốt thật!
Đứng trong hành lang, giữa hơi ấm của máy sưởi, thư ký Vương nhớ lại quan hệ ngày càng thân mật giữa hai vợ chồng mình dạo gần đây, mặt bỗng đỏ ửng.
Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liền mỉm cười trả lời:
“Anh Trương đúng không? Cảm ơn anh đã báo trước. Nhưng không phiền anh đâu, lần này chúng tôi tự lái xe. Để tôi hỏi lại lãnh đạo, nếu không có việc gì đặc biệt, vậy đến làng Vân Kiều gặp nhé!”
Giọng điệu ôn hoà mà chân thành, đúng chất khiến người ta tin tưởng, khiến Trương Thần nghe xong chỉ biết lắc đầu cảm thán: Thời buổi bây giờ, chỉ một câu của cán bộ thôi mà phong thái đã chuẩn chỉnh đến vậy rồi!
Thư ký Vương cúp máy, không vội báo cáo ngay, mà đặt tài liệu xuống, tranh thủ tra nhanh một lượt tất cả tin tức liên quan đến ‘sát trư thái’, rồi xem lại lịch trình và thời gian, sau đó mới gõ cửa văn phòng lãnh đạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-946-ban-trai-cu-cua-ban-gai-cu.html.]
“Báo cáo lãnh đạo, tuyến đường đến làng Vân Kiều bên thành phố Vân đã hoàn thiện. Theo phản hồi từ người dân địa phương, giao thông hiện rất thuận tiện.”
“…Ngoài ra, nhà họ Tống hình như vẫn chưa biết thân phận của chúng ta, nhưng qua vài lần nhờ vả, c.uối cùng cũng mượn được người bạn trẻ từng đi chung xe với chúng ta để gọi điện mời. Mời chúng ta tháng Chạp âm lịch, tức giữa tháng 1 dương lịch, đến nhà họ dự tiệc mổ heo.”
“Nghe nói hôm đó sẽ làm thịt heo tại chỗ, nấu cơm đại nồi, mời rất nhiều người tới ăn, trong đó có cả fan từ nơi khác đến.”
“Còn nữa, hình như nông trại của nhà họ cũng đang mở rộng quy mô kinh doanh, sang năm có thể sẽ tuyển dụng số lượng lớn lao động, mấy làng lân cận chắc chắn sẽ được hưởng lợi.”
“Đồng thời, streamer nhà họ là Kiều Kiều, dưới sự hỗ trợ của bí thư thôn, đã tổ chức thành công hai buổi livestream liên kết, giúp nông dân trong làng bán được hơn 7 vạn tệ bột sắn dây, một buổi livestream tăng hơn 300 ngàn lượt follow, một sự hợp tác nông thôn cực kỳ thành công.”
“Tôi đã xem qua lịch trình, giữa tháng 1 hiện chưa có sự vụ quá gấp, nếu chỉ sắp xếp đi về trong ngày thì vẫn kịp.”
Lãnh đạo đặt bút xuống.
Ông nâng tách trà, từ tốn ngửi hương, chỉ ngẫm một thoáng rồi gật đầu:
“Được, Vân Thành là vùng đồi núi, phát triển nông nghiệp vốn đã rất hạn chế, hiếm khi có người làm được mô hình quy mô, chúng ta cũng nên nhân cơ hội đi xem thử.”
“Người sẽ đông, đến lúc đó cậu nhớ chú ý lắng nghe phản hồi của mọi người.”
Thư ký Vương gật đầu, tay vô thức đặt lên bụng, âm thầm ghi nhớ kỹ sự vụ này.
Khi chuẩn bị rời khỏi văn phòng, lãnh đạo chợt buông một câu hờ hững:
“À mà này, về cái… y học cổ truyền đặc sắc ở nông thôn ấy… khụ, ý tôi là, cậu cũng nên tìm hiểu thêm một chút.”
“Gìn giữ văn hóa truyền thống, phát huy tinh hoa Đông y của chúng ta, tiện thể cũng tiếp thêm niềm tin cho những người trẻ đang tiếp nối y thuật cha ông… À mà này, lần trước tôi đi châm cứu về ấy, mùa thu năm nay không còn đau chân nữa, ngủ cũng ngon hơn… Cậu thử hỏi xem, cái loại ngải cứu đấy, sang năm có bán không?”
Lãnh đạo nói chuyện rất thản nhiên, vừa giở tài liệu từng trang, như thể chỉ tiện miệng nói chơi:
“Nhớ kỹ, chỉ hỏi về ngải cứu thôi. Mấy thứ khác không cần thiết lắm!”
Thư ký Vương: …
Hiểu rồi, anh ta hiểu mà.
Lãnh đạo năm nay mới 45, còn trẻ chán, nhưng chuyện dưỡng sinh thì không đùa được!
Trước giờ không nói gì, anh ta còn định nhờ người hỏi mua thuốc thì lại bị cản. Mà mấy lọ thuốc lần trước mang về vẫn còn nguyên cơ mà...
Giờ xem ra…
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nghiêm túc gật đầu, như tiếp nhận một nhiệm vụ công vụ bình thường:
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
…
Còn bên kia, Trương Thần thì không nghĩ sâu xa như thế.
Dù sao thì, làm bạn với Ngô Lôi, phải có đầu óc tỉnh táo nhưng cũng không được quá đa nghi.
Anh ta chỉ gọi hỏi một câu, được xác nhận là liền hí hửng gọi ngay cho Ngô Lôi:
“Anh em yên tâm đi! Nhất định tôi sẽ đến!”
“Hai anh bên phòng mua sắm tôi cũng liên lạc rồi, lần này họ tự lái xe. Cậu nhớ bán thêm nhiều hàng vào nhé, không ký được hợp đồng chính thức thì mình buôn bán tư cũng đâu sao… Cậu cũng là trai trẻ rồi, kiếm tiền đi là vừa.”
Thao Dang
Rồi lại ân cần hỏi han:
“À mà này, cậu còn muốn có bạn gái không đấy? Tôi giới thiệu cho nhé!”