Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1182: Sao lại no nhanh thế.

Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:23
Lượt xem: 225

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà thím Bảy thuận tay mở nắp nồi ra.

Ngay tức khắc, mùi thơm và hơi nóng bốc lên nghi ngút, khiến A Y Cổ Lệ đang xuýt xoa vì sữa bò ngon suýt chút nữa đứng không vững.

Mùi thơm nồng nàn từ tinh bột hoà quyện này đúng là quá mức hấp dẫn!

Cô ta bất chợt nhìn ra ngoài, nhìn Tống Thư Lượng mà thốt lên đầy kinh ngạc:

“Hồi trước anh ấy nói với em, hồi nhỏ nhà nghèo, chỉ có bánh bao để ăn…”

A Y Cổ Lệ lẩm bẩm: “Em cũng muốn ăn bánh bao.”

Vừa nói vừa cầm ngay một cái bánh bao nóng hổi, chuyển qua chuyển lại giữa hai tay, rồi phồng má thổi phù phù hai cái, cắn một miếng.

Ưm!

A Y Cổ Lệ lập tức nhấn mạnh lại:

“Em cũng muốn ăn bánh bao với anh ấy!”

Bà thím Bảy chỉ cười mà không nói gì.

Ba mẹ con mỗi người một cái bánh bao, ăn xong bụng đã căng tròn, lúc này ông chú Bảy bưng một chậu than đỏ đi vào:

“Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Sang năm xây nhà mới xong rồi, ta sẽ đặt lò sưởi trong nhà, giống như lắp sưởi ấm vậy, ấm hơn cái chậu than này nhiều.”

A Y Cổ Lệ nghe vậy liếc nhìn Tống Thư Lượng, thấy anh ta đang gật đầu đáp: “Đúng thế, chậu than này đúng là không đủ ấm thật…”

Không khỏi lại rơi vào trầm mặc.

Cô ta thừa nhận, người đàn ông này với gia đình mình thì đúng là đối xử không tệ, nhưng còn với cha mẹ anh ta…

Nghĩ tới đây, cô ta chủ động lên tiếng: “Cha, xây nhà tốn bao nhiêu tiền ạ? Bọn con đưa cha hai vạn nhé.”

Ông chú Bảy liếc nhìn con dâu, không nhịn được mà thở dài: “Thôi thôi! Con cũng vất vả rồi, cha bán cái nhà cũ xong là có tiền rồi, đừng lo nữa.”

Nói rồi kéo Tống Thư Lượng đứng dậy: “Đi, còn phải đi làm thủ tục nữa.”

Nói là đi lên chỗ tập thể của làng, thực ra vừa gặp được bí thư Tiểu Chúc là thủ tục đã làm vèo vèo, Tống Thư Lượng chưa kịp đọc kỹ hợp đồng đã xong rồi.

Muốn nghiêm túc nghiên cứu một chút thì ông già bên cạnh đã mỉa mai lạnh lùng:

“Ôi chao! Bán nhà thì biết cẩn thận rồi ha! Thế sao bao nhiêu năm nay cha mẹ ở nhà, chẳng thấy con cẩn thận thương nhớ gì cả?”

Vừa nghe xong câu này, Tống Thư Lượng lập tức thấy chột dạ, chỉ còn biết cười gượng đặt bản hợp đồng xuống.

“Thế là làm xong thủ tục rồi ạ?”

Anh ta hỏi với vẻ đầy mong đợi.

Trụ sở làng cũng chỉ là mấy văn phòng trống, lại xây trên đỉnh dốc, gió lạnh thổi vù vù, lạnh quá đi mất.

Bí thư Tiểu Chúc “ừm ừm à à” đáp lại: “Xong gần hết rồi, lên xe đi.”

Xe vừa nổ máy là chạy thẳng về thành phố.

Dù gì cũng còn vài thủ tục phải đến tận cục quản lý nhà đất.

Tống Thư Lượng: …

Còn ở phía này, bà thím Bảy thì mỉm cười hiền hậu nhìn con dâu và hai đứa cháu gái:

“Trong nhà lạnh quá ha?”

A Y Cổ Lệ lắc đầu: “Mới uống sữa nóng, lại ăn bánh bao xong, giờ thấy no ơi là no, không lạnh đâu ạ.”

“Ngồi một lát sẽ lạnh đấy.”

Bà thím Bảy gọi họ:

“Để ta dẫn các con qua chỗ khác sưởi, người ta nói là đã chuẩn bị nhiều món ngon để đón tiếp rồi. Hai cha con họ chắc phải trưa mới về, món ăn đã chuẩn bị xong cả, đến lúc đó ta quay lại ăn là vừa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1182-sao-lai-no-nhanh-the.html.]

Hai cô cháu gái vẫn còn tò mò về ngôi làng xa lạ nơi núi non này, tuổi nhỏ cũng không sợ lạnh, giờ thì đã nhanh chân nhảy cẫng lên:

“Đi đâu vậy ạ?”

Còn có thể đi đâu nữa chứ? Bà thím Bảy dắt thẳng họ đến nhà cũ nhà họ Tống.

Mà bên này, nhà họ Tống đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa. Các loại đồ ăn vặt bày ra đĩa nhỏ một cách tinh tế, lửa trong nhà cháy rừng rực, mọi người ngồi quây quần bên nhau, Ngô Lan còn có chút lo lắng nhìn Trương Yến Bình:

“Yến Bình à, nếu lỡ ông chú Bảy với con trai lại nảy sinh tình cảm, sau này cái nhà này có chắc chắn thuộc về con không?”

“Không sao ạ.” Trương Yến Bình lại rất kiên định: “Ông chú Bảy làm đủ mọi thủ tục công chứng từ trước rồi, cái đất ở này chỉ là trên danh nghĩa không thể mang tên con, chứ sau này nhà họ có muốn đòi lại, con cũng chẳng bị thiệt tí nào.”

Thao Dang

Huống hồ bên kia người ta còn có cả một gia đình, mọi người đều giấu không nói với anh con trai, có biết hay không còn chưa chắc.

Nghĩ vậy, anh ta lại hơi bực mình:

“Người ta nuôi con cái nên người, đều mong sau này đón cha mẹ lên thành phố hưởng phúc. Đằng này thì sao, nuôi lớn xong cái là bám rễ luôn ngoài tỉnh, chẳng thèm quay đầu lại. Nuôi kiểu gì vậy?”

Rồi lại làu bàu mắng: “Tống Thư Lượng đúng là đồ ngốc, tay nghề của ông chú Bảy ở đâu mà không kiếm được cả đống tiền? Thế mà lại chê bai người cha tốt như vậy…”

Thím Liên Hoa đang dọn nguyên liệu cho bữa trưa, nghe vậy liền bật cười:

“Tôi nghe mẹ chồng tôi nói, trước đây ông chú Bảy vì làm đầu bếp mà sống cũng khá khẩm, nhưng thời ấy cũng chịu không ít khổ. Nên ông ấy làm gì cũng rất kín tiếng, dù làm bếp giỏi đến mấy cũng chỉ loanh quanh trong mười dặm tám thôn.”

“Con trai ông ấy hình như từ nhỏ đã không thấy cha mẹ có gì giỏi giang.”

Huống chi lúc đó là thời kỳ đặc biệt, vật tư khan hiếm, khéo mấy cũng không thể nấu ra cơm từ không khí được, tay nghề của ông chú Bảy cũng bị ảnh hưởng nhiều.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hồi nhỏ Tống Thư Lượng ăn uống vẫn tốt hơn hẳn người khác. Nhà có gì ngon cũng không để thiếu phần anh ta, thế mà lại cảm thấy mình thiệt thòi, nói là ngày nào cũng phải ăn bánh bao.

Trong khi dân làng lúc đó còn đang ăn cỏ dại với bánh bột bắp đấy chứ!

Giờ mọi người nhắc lại chuyện cũ, không khỏi có chút bùi ngùi.

Đúng lúc đó, bà thím Bảy từ ngoài cổng gọi vào:

“Ngô Lan ơi, thím dẫn con dâu đến cho cháu xem đây! Con bé này xinh lắm, lại ngoan hiền!”

Ít ra thì còn tốt hơn thằng con trai nhiều.

Cả đám lập tức ùa ra cửa, quả nhiên thấy một người phụ nữ có gương mặt đặc trưng vùng biên, mũi cao mắt sâu, đứng đó, đúng là vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như bà thím Bảy nói.

“Ôi chao!” Ngay lúc ấy, Tống Đàm nghe thấy Ngô Lan khẽ lầm bầm sau khóe môi đang mỉm cười:

“Hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

Đừng nói con trai ông chú Bảy có phải người đường hoàng tuấn tú gì hay không, dù có là đi nữa, chỉ xét riêng nhân phẩm thôi thì cô gái này gả cho anh ta cũng thấy uất ức rồi.

Nhưng chuyện sống chung cả đời mà, ai cũng không dám tùy tiện đánh giá. Vậy nên chỉ chào hỏi vài câu, rồi nhiệt tình mời cả nhóm vào nhà.

Hai bé gái lập tức tròn xoe mắt: “Oa, trong này ấm quá đi mất!”

Ngô Lan thấy hai bé như búp bê Tây, tò mò hỏi:

“Sáng ăn cơm chưa nào? Bác có canh tuyết nhĩ, các cháu có muốn uống không?”

Mùi canh tuyết nhĩ vốn không rõ rệt, nhưng khi được múc ra trước mặt và khuấy nhẹ bằng thìa, hương thơm thanh mát liền tỏa lan dịu dàng.

Hai đứa bé nuốt nước bọt đầy khó nhọc, c.uối cùng đành ôm bụng nói đầy tiếc nuối:

“Con ăn no rồi ạ.”

“Ừ đúng rồi,” bà thím Bảy cũng vội vàng nói đỡ: “Sáng nay con thím gọi điện bảo là lúc chuẩn bị về, lại ăn sáng ở thành phố rồi. Vừa về đã uống liền chén sữa bò to, rồi lại ăn thêm bánh bao…”

“Trời ơi,” Ngô Lan tiếc rẻ: “Cha tụi con làm gì vậy chứ? Biết rõ ông nội tụi con là đầu bếp nổi tiếng, thế mà lại để mấy đứa ăn no từ ngoài về…”

Bà chỉ vào bàn: “Mấy đứa nhìn xem, bác còn có bánh gạo nếp, mễ can, cả bún gạo chua cay nữa! Toàn là cha chồng của Cổ Lệ nấu hết đấy.”

Đúng lúc đó, Kiều Kiều đã bê ra ba chén nhỏ bún gạo, vừa đặt xuống đã “á” lên một tiếng rồi lưỡng lự:

“Vậy mấy em có ăn được nữa không nhỉ?”

Loading...