Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1193: Anh em gặp mặt. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:13
Lượt xem: 225
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không nói chuyện gì khác, chỉ nói lúc mở cốp xe để xách hành lý thôi, cái va li của Linh Linh rung lắc mãi mà c.ung Tâm Chí vẫn không chịu đỡ lấy cho đến tận lúc c.uối cùng.
Hoặc là lười, hoặc là không biết nhìn tình huống.
Ban đầu Ngô Lôi cũng chẳng đến mức nghĩ kỹ như vậy. Nhưng từ lúc Tống Đàm có bạn trai, mẹ anh ta ngày nào cũng khen tám trăm lần!
Đều là anh em họ, ai chẳng có chút lòng so bì? Người ta Đàm Đàm tìm được bạn trai vừa giỏi vừa chu đáo, còn em gái nhà mình thì lại quen với một anh chàng thế này, chẳng chân thành gì cả?
Thao Dang
Lại còn mò đến chơi vào đúng dịp Tết…
Hừ! Nhìn thôi đã thấy ngứa mắt rồi.
Lục Xuyên người ta, cả nhà Tống Đàm gật đầu đồng ý rồi mà vẫn còn giữ chừng mực, không làm gì phiền phức.
Ban đầu theo như lời Tống Đàm, kiểu gì đến nơi cũng sẽ có lý do để khéo léo đưa khách qua bên cô ấy.
Nhưng bây giờ thì sao, đã nửa đêm rồi, lúc này còn lôi người đi sang nhà họ hàng, cho dù là vô tình hay cố ý, thì cũng thật sự không tôn trọng chút nào.
Thế là Ngô Lôi đành nín nhịn mà lái xe đưa người về nhà mình.
Và trong đầu đã hạ quyết tâm:
Ngày mai sáng sớm, bữa sáng còn chưa ăn, cũng phải đuổi đi cho bằng được!
Còn lý do á…
Cần gì nghĩ nhiều? Chỉ một bữa ăn thôi, đảm bảo hai người kia ăn xong sẽ no tới quên cả lối về.
…
Người đã đưa về rồi, dù mợ Hai trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, lúc này cũng chỉ có thể ngồi trong phòng khách trông ngóng.
Đợi đến khi con gái dẫn bạn trai vào nhà, bà cảm thấy cả ánh đèn trong phòng đều tối hẳn đi.
Không phải cậu thanh niên kia xấu, thực ra, Ngô Linh cũng rất xinh, bạn trai của cô ít nhất cũng tạm được, mặt mũi cân đối, không đến nỗi khó coi.
Chỉ là…
Chỉ là!
Ai da!
Mợ Hai chẳng buồn nói nữa.
Nhìn bạn trai của Tống Đàm xem, vừa cao, vừa đẹp trai, lại chu đáo nhạy bén.
Rồi nhớ lại mấy cậu thanh niên hôm mổ heo đến giúp, vóc dáng lực lưỡng, làm việc nhanh nhẹn, tướng mạo đoan chính, nhìn một cái là thấy mạnh mẽ.
Thêm nữa bà vốn đã có thành kiến, giờ nhìn c.ung Tâm Chí, thì thấy chỗ nào cũng không thuận mắt.
Lúc này cố gắng gượng cười tiếp đón, dặn dò sắp xếp chỗ nghỉ, thì trời cũng đã gần sáng. Vốn muốn nói vài câu dạy dỗ con gái, nhưng nghĩ đến việc con bé đi đường xa mệt mỏi, c.uối cùng đành để cho về phòng nghỉ.
Còn Ngô Lôi, vừa cài đặt xong dữ liệu cho điện thoại mới, đã thấy Ngô Linh nhắn tin tới:
“Anh ơi, chuyện em tích tiền đừng nói cho mẹ biết nha. Chờ tới lúc khai giảng, em còn phải xin thêm tiền sinh hoạt để tiết kiệm tiếp. Nếu mai mốt em mà cưới c.ung Tâm Chí, trước khi cưới em nhất định phải mua được một căn nhà ở huyện chỗ họ đã!”
“Anh nhớ làm việc chăm chỉ vào, mai mốt nhớ cho em vay đấy nhé.”
Giữa đêm khuya, Ngô Lôi lập tức ngồi bật dậy trên giường phòng khách.
Nói Ngô Linh đầu óc không tỉnh táo thì không phải, ít nhất còn biết phải sắm tài sản trước. Nhưng nói cô ấy tỉnh táo thì cũng kỳ… sao cứ phải cưới rồi về sống ở huyện người ta chứ?
Bực thật!
Cùng một giòng m.á.u thân thích, sao Tống Đàm lại thông minh đến thế, mà em gái mình thì lại thành ra như này?
Ngô Lôi lật người, hậm hực đến mất ngủ.
…
Sáng hôm sau, Ngô Lôi với đôi mắt thâm quầng, đợi mọi người đều dậy rồi mới thúc giục:
“Xong hết chưa? Dọn xong thì anh dẫn hai người đi ăn sáng! Phải nhanh lên đấy, chậm là nguội mất!”
Ngô Linh sững sờ, theo phản xạ nhìn mẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1193-anh-em-gap-mat-2.html.]
“Hả? Không ăn ở nhà à?”
Nhà này cũng đâu phải ở thành phố, ra cửa là có tiệm ăn sáng đâu… sáng sớm trời lạnh thế này, còn định đi đâu chứ?
c.ung Tâm Chí cũng hơi hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nhà người ta không ưa mình, nên cố ý hành mình một phen?
Chỉ thấy mợ Hai vẫn tươi cười thúc giục:
“Đi nhanh đi! Đến đó tụi con sẽ biết. À… Tâm Chí này, cháu đừng trách nhà bác tiếp đãi không chu đáo nha, quê mình thật sự không có gì đặc sắc, sợ tiếp không tới nơi tới chốn.”
“Lát nữa để Lôi Lôi dẫn hai đứa qua nhà cô Út của Linh Linh bên kia, chỗ đó cảnh đẹp, đồ ăn cũng ngon… Ăn rồi sẽ biết.”
Dù có ngon đến đâu thì cũng chẳng phải cách tiếp khách hợp lý.
c.ung Tâm Chí cau mày khi lên xe, cảm thấy gia đình của Ngô Linh có vẻ hơi khó hòa nhập. Lỡ sau này không thành hôn…
Nhưng mà hôn nhân đại sự, nhà anh ta có kén chọn chút cũng là chuyện đương nhiên. Bản thân chỉ là một sinh viên cao đẳng, ở Thanh Thành cũng chẳng tìm được công việc nào ra hồn.
Còn thi công chức thì lại quá khó.
Nói đi nói lại, nếu cưới được một cô vợ có biên chế, tương lai gia đình sẽ yên ổn hẳn.
Ngô Linh thì vừa xinh, tính tình lại dễ chịu, chịu khó chịu khổ, trường học còn khá hơn anh ta một chút. Hơn nữa cô lại là người ngoài tỉnh, mà vẫn đồng ý theo anh ta về quê phát triển…
Bao nhiêu ưu điểm cộng lại, c.ung Tâm Chí mới cảm thấy chuyện này nắm chắc phần thắng.
Chỉ là giờ ngồi trong xe, nhìn những cành cây khô ngoài cửa sổ lướt qua vun v.út, trong lòng anh ta dần dâng lên một tia bất an.
Ngược lại, Ngô Linh thì lại háo hức nhìn ra ngoài:
“Anh à, đường bên này bao giờ sửa xong vậy? Trước đây đi qua sóc lên xuống, giờ bằng phẳng quá trời!”
Ngô Lôi đáp:
“Chắc mới sửa được hơn một tháng. Làng Đàm Đàm có bí thư mới, nghe nói là người có thế lực, cũng giỏi nữa. Một năm mà làm được không ít chuyện tử tế…”
Ngô Linh nghe mấy chuyện đó không mấy quan tâm, chỉ tò mò hỏi:
“Nghe nói Tống Đàm cũng có bạn trai rồi, mẹ gọi điện cứ khen suốt, anh gặp chưa? Thật sự tốt đến vậy sao?”
Ngô Lôi lén liếc c.ung Tâm Chí một cái, trong lòng thầm nghĩ.
Chỉ riêng cái khí chất của Lục Xuyên thôi, ai tới chả bị đè bẹp?
“Thật đấy.”
“Người cao ráo đẹp trai, lại cực kỳ kiên nhẫn với Kiều Kiều. Nhà bận rộn tiếp khách, anh ấy bưng bê dọn dẹp không ngừng nghỉ. Tay nghề làm bánh cũng siêu giỏi, còn làm cả bánh c.uộn chà bông đem tận ra bãi cỏ cho Đàm Đàm, anh với cha mẹ cũng được ăn thử rồi…”
“Trời ơi…” Ngô Linh lập tức tròn mắt:
“Đến anh mà còn khen đẹp trai… chắc là phải đẹp lắm mới khiến anh nói vậy luôn!”
Bên cạnh, c.ung Tâm Chí bật cười:
“Vậy là em đang chê anh không đủ đẹp trai rồi phải không?”
Ngô Linh ngạc nhiên nhìn anh ta, nói thật lòng:
“Thì anh vốn không đẹp mà? Từ đầu đã vậy rồi, mặt mũi cân đối là được rồi, em đâu có đòi hỏi gì.”
c.ung Tâm Chí: …
Tuy là nói thật, nhưng hai anh em này đúng là… thẳng quá thì cũng khó nghe thật.
Anh ta cười gượng:
“Anh còn tưởng em đồng ý làm bạn gái vì thấy anh đẹp trai cơ đấy.”
“Đâu có.” Nhắc tới chuyện tình cảm, Ngô Linh có hơi ngại ngùng:
“Lúc đó anh nói vừa gặp em đã thích, rồi ngày nào cũng đến mua trà sữa. Mỗi lần còn dùng mã giảm giá nhóm, vừa kiên trì, lại biết tiết kiệm…”
Câu nói xong, cả anh trai lẫn bạn trai đều đồng loạt im lặng.
Trong cái không khí im lìm hơi kỳ quái ấy, Ngô Lôi giơ tay chỉ ra phía trước rặng trúc, sau dãy tường trắng mái xám là căn biệt thự nhỏ xinh:
“Đến rồi.”