Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 697: Anh họ và em họ.
Cập nhật lúc: 2025-03-17 01:29:20
Lượt xem: 154
Thời gian của ông chú Bảy quả thật được căn chuẩn đến vừa khéo. Trời nóng như thế này, chỉ ngâm đậu nành mấy tiếng thôi mà đã trương phồng lên, lấp lánh ánh sáng tươi non trong chậu nước.
Xuýt!
Dù là đầu bếp không thiếu thứ gì, nhưng ông chú Bảy vừa nhìn thấy cũng không nhịn được mà nghĩ ngay đến mấy con heo ở sau núi.
Cái móng heo đó mà hầm với đậu nành này thì thơm cỡ nào chứ!
Rồi lại nghĩ đến số đậu nành trong kho, đừng tưởng chỉ là trồng xen trong vườn hạt dẻ năm mẫu thôi nhé, sản lượng không phải dạng vừa đâu. Dù trong nhà có đám ăn như hạm lại thêm lượng đậu nành hôm nay dùng đi, vẫn còn dư hơn một ngàn cân cơ đấy!
Tính toán sơ sơ thì đủ ăn tới Tết luôn.
Sáng nay ông chú Bảy với Tống Đàm bàn bạc xong xuôi, hết ngay 400 cân đậu nành!
Nếu không phải Tống Đàm đồng ý phụ một tay thì làm sao mà bắt được Trương Yến Bình, người đã mệt muốn rã rời không nhấc nổi tay lên, từ từ rửa sạch và ngâm hết số đậu đó chứ?
Đến sau bữa trưa, thím Liên Hoa vừa dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp xong, ba cái bếp lò lớn cũng được cọ rửa sáng bóng không dính chút dầu mỡ nào, thì ông chú Bảy đã cười tủm tỉm tới gọi người ngay:
"Yến Bình à, nấu hết chỗ đậu này lên nhé!"
Khuân đậu thì phải nhờ Tống Đàm giúp, nhưng nấu đậu… thì lại chỉ có thể giao hết cho Trương Yến Bình trông coi thôi!
Trương Yến Bình muốn khóc mà không có nước mắt:
"Ông chú Bảy à, bác sĩ Quách bảo là con nên rèn luyện sức khỏe, chứ đâu có nói là để ông vắt kiệt sức con như thế này đâu! Mấy trăm cân đậu này, nhất định phải nấu hết trong hôm nay sao?"
"Thế không thì làm sao?"
Ông chú Bảy cũng rất là bất đắc dĩ:
"Đậu này ngâm cả rồi, hôm nay cậu không nấu xong, mai mà nó nảy mầm thì chẳng phải cậu lại phải khuân đậu nữa à?"
Ông chú Bảy làm ra vẻ mặt “thanh niên ơi, ta là vì muốn tốt cho cậu thôi” trông đặc biệt chân thành.
Nhưng mà Trương Yến Bình càng đau khổ hơn, chẳng lẽ không thể chia ra, hôm nay nấu trước một trăm cân thôi được à? Mấy trăm cân đậu nành này, anh ta vừa kéo vừa lôi, thảm đến mức chẳng khác nào c.h.ó nhà có tang!
Mặc dù chỉ là kéo từ trong kho ra đến bể nước ngoài sân thôi.
Tống Đàm cũng giúp vác hai bao lớn.
Nhưng ngay cả việc đơn giản như rửa đậu thôi mà đậu xấu, đậu hư còn chẳng lựa được mấy hạt, anh ta cũng đã sắp đạt đến cảnh giới “đại thành Thái Cực Thủy Công” rồi!
Nếu hồi bé mà anh ta có được tài khuấy nước như bây giờ, thì chắc chắn đừng nói là đậu đại học 211, anh ta tiến thẳng lên Thiếu Lâm Tự học võ rồi!
Bây giờ anh ta nhấc hai cánh tay đen đúa, cơ bắp run lên bần bật, hiển nhiên sức lao động ngày hôm nay đã bị vắt đến kiệt quệ rồi.
Ôi trời ơi...
Tống Đàm nghĩ thầm, dù sao cũng là anh họ ruột thịt, sao có thể nỡ lòng mà vắt kiệt sức như thế được! Vương Tiểu Thuận chẳng phải đã nói sao? Mai trên núi còn phải làm tương dưa hấu nữa.
Anh họ để mai làm tiếp đi là vừa đẹp.
Cô vội vàng nói ngay:
"Ôi chao, anh Yến Bình, em không để ý là anh mệt đến mức này… Nhanh nghỉ ngơi đi! Trưa nay để em nấu đậu cho!"
Trương Yến Bình cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
Anh ta thật sự tin là em họ mình không nhận ra anh ta đã kiệt sức.
Bởi vì cô ấy khỏe quá mà! Cũng giống như học bá không hiểu nỗi khổ của học kém, người khỏe chắc cũng không biết người yếu làm việc mệt cỡ nào đâu nhỉ?
Lúc này anh ta mắt đỏ hoe:
"Tống Đàm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-697-anh-ho-va-em-ho.html.]
Tống Đàm dửng dưng nhận lấy sự cảm kích, lúc này đang canh lửa bên bếp lò, trong bầu không khí pha lẫn chút hơi nóng từ lửa và làn gió mát từ máy lạnh không cần trả tiền trong bếp, cô lại thêm vào một thanh củi.
Cô nghĩ bụng: Đúng là ngốc… À không, đúng là đơn thuần mà!
Nấu đậu thì có gì mà mệt chứ? Có máy lạnh, lại không nóng mấy, chỉ cần ngồi trông lửa, thỉnh thoảng đảo đậu vài cái là xong.
Tiện thể còn có thể tỏ ra là mình cũng đã làm việc mấy tiếng liền.
Nếu mà Trương Yến Bình còn ôm cả việc này vào người, mai lại lên núi phơi đậu giúp thầy Tiền thì cô thật sự không nỡ nhìn ấy chứ?
Nói tới nói lui, chẳng phải do mình bóc lột họ hàng quá đâu, mà là do anh họ không biết tranh thủ thôi!
Haiz, đáng tiếc là còn một anh họ nữa chưa chịu đến hỗ trợ đây này.
Trương Yến Bình ở nhà học phân tích bài thi được hơn một tháng, lúc này hoàn toàn không biết rằng cô em họ của mình vừa làm điều gì tai quái. Anh ta ngủ trưa một giấc ngon lành, giờ tỉnh dậy mới thấy tinh thần sảng khoái trở lại.
Nhân tiện, anh ta còn tận tâm giúp Kiều Kiều kiểm tra số liệu ở hậu trường livestream, buổi sáng Tần Quân ngủ nửa tiếng, trong khoảng thời gian ấy, lượng người xem có giảm chút ít, nhưng...
Nhưng sao vẫn có người tặng quà vậy?
Anh ta không hiểu nổi!
Sao thế này, đến cả hệ sinh thái livestream giờ anh ta, một cư dân mạng đương thời, cũng không nắm bắt nổi nữa sao?
Lật lại lịch sử livestream của Kiều Kiều, anh ta phát hiện, chỉ cần những buổi có tiêu đề kiểu như “ru ngủ”, “buồn ngủ quá”, “ngủ thiếp đi rồi” thì lượng quà tặng lại cực kỳ nhiều. Ba người đứng đầu trong danh sách tặng quà đều liên quan đến các từ khóa về giấc ngủ.
À há.
Anh ta thầm nghĩ trong lòng như vậy, sau đó vươn vai một cái, nhìn đồng hồ, rồi từ từ đi xuống lầu.
Kiều Kiều lúc này đang học bài cùng Tần Quân, còn thầy trò giáo sư Tống thì nghe nói đang sửa luận văn. Còn thím Liên Hoa, sáng sớm đã đưa mẹ chồng sang giúp bên nhà ông nội Tống đan chiếu cỏ, giờ thím chẳng cần lo bên ấy nữa, rảnh rỗi giữa trưa bèn lôi một cuộn bạt nhựa mới ra lau chùi cẩn thận, lại còn trải ra sân phơi nắng.
Nhìn làn da rám nắng của thím, cùng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Trương Yến Bình không khỏi lắc đầu cảm thán: Làm người siêng năng thật chẳng dễ dàng gì!
Nhìn xa hơn một chút, Ngô Lan và Tống Tam Thành đang khiêng một cái mẹt lớn ra lau chùi, dù chưa đến giờ tập lái xe.
Kế bên tường còn dựa thêm mấy cái mẹt khác nữa.
Ngô Lan vừa lau vừa tính toán: “Đợi mai mốt đan xong đám chiếu này, ông bảo cha đan thêm vài cái mẹt lớn nhỏ, cả sọt đựng đồ nữa.”
“Được.” Tống Tam Thành gật đầu: “Hai tháng nay ông đan chiếu chắc cũng kiếm được tầm mười vạn rồi… Ông bà nội Kiều Kiều sướng phải biết!”
Nói gì thì nói, cứ lật lại đống tiền tích góp cả đời của hai ông bà ấy mà xem, có mơ cũng không nghĩ kiếm được chừng này.
Tất nhiên rồi, Tống Đàm còn kiếm được nhiều hơn, tầm vài chục vạn là ít.
“Tôi thấy năm sau chắc chắn phải bảo Tống Đàm trồng thêm ít cỏ lác nữa… Đợi vào đông đi, mùa đông đan chiếu xong cũng nhàn rỗi, tôi sẽ lên núi c.h.ặ.t ít tre, nhờ cha làm thêm ít đồ.”
Ngô Lan gật đầu đồng tình: “Công việc này bà mẹ chồng thím Liên Hoa cũng làm được mà, một tấm chiếu được bảy mươi tệ, trà lá với trà mát nhà mình cũng gửi sang đó…”
Bà tính toán một chút rồi reo lên: “Ui chà! Liên Hoa à! Mẹ chồng thím đan chiếu một tháng kiếm được hai ngàn tệ đấy!”
Thao Dang
Ai ngờ thím Liên Hoa cười tươi rói:
“Chưa hết đâu! Mẹ chồng tôi trước kia chỉ bị liệt mấy năm nay thôi, chứ vốn nổi tiếng là người khéo tay, chú Tống bảo mẫu hoa bà ấy đan đẹp lắm, một tấm được trả hẳn một trăm hai mươi tệ, một tuần đan được tám tấm cơ!”
Nói đến mấy mẫu hoa phức tạp khác… Người lớn tuổi trong thôn có thể chẳng biết chữ, nhưng tay nghề đan lát thì chẳng chê vào đâu được.
Nếu tính thế, mẹ chồng thím Liên Hoa mỗi tháng kiếm được tận bốn ngàn tệ cơ đấy. Ngược lại, thím Liên Hoa làm quần quật cả tháng, lương tăng cũng chỉ xấp xỉ vậy thôi.
Nhưng thím Liên Hoa rõ ràng rất thoải mái với điều đó, công việc đan chiếu chỉ làm vài tháng trong năm thôi, thêm vào đó công việc của thím còn có thể chăm sóc được mẹ chồng nữa, đi đâu tìm được việc tiện như thế chứ?
Ngô Lan nghĩ ngợi một lát, rồi ngầm bật mí trước cho thím biết:
“Sau này nhà ăn trên núi xây xong, hai mẹ con thím cứ ăn chung với bọn tôi đi, đồ ăn nhà mình nấu ngon hơn nhiều đấy!”
“Thật á?!” Mắt thím Liên Hoa sáng rực lên.