Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1230: Công nhân trang trại mới. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:02:09
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe trong thôn làng đâu phải lúc nào cũng có sẵn, Trần Khê ra đến đường cái mới gọi được một chiếc xe nhà dân trong làng. Giờ anh ta đang đeo hành lý đơn giản của mình, lòng rối bời không biết phải sắp xếp cho em trai thế nào.
Dù gì thì, trong những lời mẹ anh ta nói, dù có hàng ngàn lý do vô lý, thì có một điều lại là sự thật:
Anh ta không thể yên tâm để Trần Trì ở lại một mình trong phòng trọ ở thành phố.
Dù cậu rất nghe lời, nhưng nhà ở thành phố thì chật hẹp, còn đồ điện thì quá nhiều.
Suy nghĩ một hồi, Trần Khê lại mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin: dạy kỹ năng tự lập cho người thiểu năng.
Trước đây lúc còn đi học, anh ta đã rất nghiêm túc dạy Trần Trì, nên cậu cũng biết đánh răng, đi vệ sinh, mặc quần áo.
Nhưng ngoài ra thì rất vụng về, ngay cả gọi điện thoại, dạy mãi mà cậu cũng không dám cầm máy…
Giờ mà mang lên phòng trọ, chẳng lẽ ngày nào cũng để cậu xem TV sao?
Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên.
[Trần Nguyên]
…
Cúp máy xong, Trần Khê đứng ngẩn người bên đường, đến khi chiếc xe đã hẹn chạy tới trước mặt, anh ta mới hoàn hồn lại.
Tài xế cũng là người trong thôn, thấy hai anh em thì thở dài một tiếng, rồi hỏi: “Đi đâu đấy?”
Trần Khê do dự một chút, lại nhìn Trần Trì ngoan ngoãn đứng bên cạnh, c.uối cùng nghiến răng nói: “Ga tàu.”
Tài xế sửng sốt, lập tức khuyên can:
“Trần Khê à, không phải mấy hôm nữa cậu định lên thành phố tìm việc à? Đừng có giận quá rồi bốc đồng nha! Mẹ cậu dù có tệ với Trần Trì đi nữa, thì cũng là mẹ ruột. Đâu thể thấy nó khổ mà mặc kệ chứ…”
“Cậu một mình dắt theo nó lên nơi xa làm việc, vừa phải kiếm tiền, lại vừa phải trông nom nó, c.uối cùng việc nào cũng không ổn, đã thế chỗ lạ người lạ, Trần Trì thế này mà đi lạc thì sao mà lo cho xuể được?”
“Cậu đó! Cha mẹ cậu có tàn nhẫn, thì cũng là cha mẹ ruột mà…”
Trần Trì nghe không hiểu, nhưng lại biết người ta đang nói về mình, nên càng nắm c.h.ặ.t tay áo Trần Khê, ngốc nghếch nói:
“Anh ơi, em đói…”
“Anh biết.” Trần Khê mở ba lô, lấy ra một quả trứng vịt luộc bóc sẵn đưa cho em: “Ăn đỡ đi, tí nữa đến ga anh mua thêm đồ ăn cho.”
Hương trứng thơm lừng vừa dậy lên, bụng Trần Trì đã kêu “ùng ục” không ngớt, cậu nhận lấy liền cắn một miếng to, mắt lập tức sáng lên vì bất ngờ vì vị ngon.
Trần Khê gượng cười, lại lấy bình nước ra đưa cho em: “Ăn chậm thôi.”
Sau đó anh ta ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói:
“Không sao đâu, chú à, phiền chú chở cháu đến ga tàu giúp. Bạn cháu giới thiệu cho cháu một công việc… không,” anh ta do dự, trong đầu cứ văng vẳng tiếng nói phải nắm lấy cơ hội lần này, c.uối cùng cắn răng:
“Đến ga tàu cao tốc ạ.”
…
Trần Trì chưa từng tới ga cao tốc, suốt dọc đường luôn nắm c.h.ặ.t lấy áo Trần Khê, không dám rời nửa bước.
Lúc chờ kiểm vé, nhìn người ta ăn uống, trò chuyện, ánh mắt cậu cứ đảo quanh không ngừng, nhìn mãi không chán.
Thấy có người bưng hộp mì ăn liền đi qua, cậu cũng tròn mắt hít hà mùi thơm, dõi mắt theo mãi.
Trần Khê thấy mà lòng chua xót, bèn dắt cậu tới mua một hộp mì ly.
“Anh dạy em nhé. Đầu tiên bóc phần này ra, nhẹ thôi, đừng gỡ hết nắp… bên trong có mấy gói nhỏ, lấy ra, xé ra… đúng rồi! Đổ vào trong… đúng, tiếp theo là nước nóng…”
Anh ta kiên nhẫn hướng dẫn, Trần Trì mở to mắt, vụng về làm theo từng bước. Cảnh tượng này khiến không ít người đi qua phải ngoái lại nhìn.
Nhưng Trần Khê và Trần Trì từ lâu đã quen với những ánh nhìn như vậy, giờ chỉ thấy như trân bảo mà ôm lấy hộp mì, tràn đầy mong đợi hỏi:
“Đậy nắp lại là ăn được rồi à? Thơm quá!”
“Phải đợi một lúc.”
“Đợi bao lâu cơ?”
“Một trăm…” Trần Khê định bảo Trần Trì đếm đến 100, nhưng nghĩ lại cậu còn chưa thuộc số sau 10, đành thở dài:
“Vậy em đếm từ 1 đến 10, đếm chậm thôi. Đếm 10 lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1230-cong-nhan-trang-trai-moi-2.html.]
Sau 10 lượt, dù mì chưa chín hoàn toàn, cũng coi như ăn được rồi.
Trần Trì ôm hộp mì trở lại chỗ ngồi, chăm chú nhìn vào nắp hộp, từng con số một đếm thật nghiêm túc, trông ngoan đến lạ.
Còn Trần Khê thì hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, mở lại vị trí và video vừa nhận.
Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc của Trần Nguyên, đầy chân thành và sốt ruột:
“Trần Khê, dắt em cậu đến thử xem sao. Cô chủ Tống là người rất tốt, nói sẽ quan sát trước rồi quyết định.”
“Dù không làm được, cũng sẽ hỗ trợ chi phí đi lại cho cậu. Ở đây ăn ở đều có sẵn.”
“Hơn nữa ở trại chăn nuôi không có mối quan hệ phức tạp gì, em cậu dù hơi ngốc, tay chân không khéo léo… nhưng chỉ cần có sức, biết khuân vác là tốt rồi.”
Trong video, giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự nhẹ nhõm và vui vẻ đầy thoải mái:
“Cậu đến rồi sẽ biết, ở đây sẽ không hối hận đâu.”
“Lùi một vạn bước mà nói, nếu em cậu thật sự có thể thích nghi, quen việc ở đây, thì sau này dù cậu có muốn phát triển con đường riêng, cũng không cần quá lo lắng cho nó nữa.”
Trần Nguyên bọn họ tìm được công việc mới, Trần Khê biết chứ.
Dù gì cũng cùng họ Trần, ngày trước huấn luyện chung đã thân thiết rồi.
Giờ đối phương chân thành như vậy, khiến lòng anh ta cũng thấp thỏm theo.
Ở đó, thật sự tốt đến thế sao?
Hoặc giả, thật sự có thể bao dung cho anh ta và Trần Trì ư?
…
Vân Thành vốn không phải thành phố phát triển, đi tàu cao tốc còn phải đổi sang tàu thường, hai anh em mãi tới hơn 5 giờ sáng mới đến được nhà ga.
Thao Dang
Anh ta làm theo hướng dẫn Trần Nguyên gửi, dắt theo cậu em ngái ngủ đặt xe trước, mãi đến 7 giờ mới đến được làng Vân Kiều, nhà họ Tống.
Tống Đàm đang bưng chén cơm lên ăn thì nghe thấy ngoài cổng có người gọi:
“Xin hỏi, đây có phải nhà cô chủ Tống không?”
Cả nhà quay đầu nhìn ra ngoài sân, Kiều Kiều là người đầu tiên chạy tới:
“Đúng rồi ạ! Mấy anh tìm ai vậy?”
Cậu vừa nói vừa nhìn, đôi mắt trong sáng, giọng điệu thanh thoát, chẳng hề giống người có vấn đề về nhận thức.
Ít nhất Trần Khê nhìn cũng không nhận ra, giờ chỉ khẽ căng thẳng trả lời:
“Trần Nguyên giới thiệu tôi đến, nói là ở đây đang tuyển người làm…”
“Ồ!” Tống Đàm đã hiểu ra, hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy à? Tôi còn tưởng vài hôm nữa mới đến được cơ.”
Cô đặt chén xuống:
“Chắc hai anh chưa ăn sáng nhỉ? Tôi đưa mọi người lên nhà ăn trên núi trước, có gì ăn xong rồi nói chuyện sau.”
Ngô Lan với mấy người khác cũng đã phản ứng kịp, ngay cả Kiều Kiều cũng nhìn qua đầy kinh ngạc, lúc này còn giơ tay lên nói:
“Em cũng muốn đi! Em muốn gặp anh trai mới đến, nghe nói anh ấy giống em!”
Tống Đàm cười bật thành tiếng, dạo này mọi quyết định nhân sự trong nhà đều phải bàn với Kiều Kiều trước, cậu chỉ là tâm lý trẻ con chứ chẳng phải không biết gì.
Cô dứt khoát lại cầm chén lên:
“Vậy nhé, giao cho Kiều Kiều vậy. Em có thể ăn muộn một chút không, trước dẫn hai anh này lên nhà ăn gặp đội trưởng Trần, rồi sắp xếp chỗ nghỉ và bữa ăn cho họ nhé?”
“Chắc chắn được ạ!”
Kiều Kiều nghiêm túc nhận nhiệm vụ:
“Em còn có thể giới thiệu về lương và công việc nữa!”
“Tốt lắm!” Tống Đàm cũng gật đầu thật mạnh, thấy Kiều Kiều đã cầm chìa khóa lên xe “Đại Đoá”, cũng chân thành đáp lại:
“Vậy thì giao cho Kiều Kiều của chúng ta nhé.”
Lúc này Trần Khê mới nhìn sang Tống Đàm, lại nhìn Kiều Kiều, rồi nhìn Trần Trì, c.uối cùng cũng dần hiểu ra điều gì đó…