Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 995: Phú quý của Lục Xuyên.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:17
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Đàm c.uối cùng cũng có một nhận thức hoàn toàn mới về độ “phú quý” của Lục Xuyên.
Trước đây, tuy rằng anh cũng từng gửi về nhà rượu ngon, t.h.u.ố.c lá xịn, mỗi thùng cũng đáng giá cả chục ngàn, nhưng Tống Đàm chẳng để tâm lắm, chỉ biết là người ta có tiền.
Nhưng mà… tùy tiện tặng hẳn đôi giày hơn ba ngàn tệ, cái kiểu tiêu xài này đúng là không cùng đẳng cấp.
Nghĩ mà xem, một người thường ngày mê trồng hoa nuôi cỏ, lấy khăn quàng cổ cashmere giá cả ngàn tệ để gói… dưa hấu, giày mấy nghìn tệ nói cho là cho…
Điều đó chứng minh:
c.uộc sống người ta vốn dĩ đã ở tầm đó rồi, tiêu chuẩn tiêu dùng cũng hoàn toàn khác!
Đâu như cô, cứ phải đắn đo tính toán từng đồng, xem xét mãi về độ “đáng đồng tiền bát gạo”!
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ đến lần mẹ cô, Ngô Lan, mua đồ cho người nhà. Một cái áo len cashmere trên Pinduoduo có 189 tệ, chẳng biết là tin thật hay không, mua thì không mua, nhưng suốt ngày than vãn nào là “chất này dễ xù lắm”…
Không cùng đẳng cấp, đúng là không thể so bì!
Kiều Kiều bên cạnh lại có vẻ ỉu xìu:
“Ồ… chỉ có ở thủ đô mới mua được ạ…”
Cậu còn cố vươn đầu lên, muốn nhìn trộm màn hình tra giày vừa nãy của Tống Đàm:
“Ở đâu trong thủ đô vậy chị?”
Tống Đàm vội vàng nhét điện thoại vào túi, ra vẻ bận rộn đẩy cậu đi:
“Đi nhanh nào, phải tới hội trường sắp xếp gian hàng rồi, muộn nữa là không kịp đâu đấy!”
Thao Dang
Khách sạn cách hội trường không xa, vừa xuống lầu đã thấy Lý sư phụ đứng chờ sẵn trong bãi đậu xe. Chưa tới 20 phút, họ đã có mặt tại hội trường.
Lúc hai chị em xuống xe, Lý sư phụ còn nhiệt tình nói:
“Tôi ở đây cả ngày, nếu hai cô cậu cần mua gì, cứ gọi tôi chạy giúp nhé!”
Rồi lại không kìm được, ánh mắt đầy mong ngóng nhìn về phía hội chợ.
Tống Đàm thoáng ngẩn người, hiểu ngay ý ông, liền cười nói:
“Chắc bọn tôi cũng không cần gì đâu. Nếu chú thấy buồn thì cứ vào trong hội chợ dạo chơi đi, loanh quanh trong khu vực này thôi, có việc gọi chú cũng tiện mà.”
“Ôi được, được quá chứ!”
Lý sư phụ nghe xong phấn khởi hẳn lên, nhìn bóng dáng hai chị em họ đi vào, ông cũng nhanh tay lôi điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản.
Ừm, còn hơn ba nghìn tệ, hôm nay nhất định phải đi mở mang tầm mắt mới được!
Nói gì thì nói, thủ đô năm nào cũng tổ chức hội chợ nông sản quốc tế mà ông lại chẳng biết đường đến đây. Hóa ra những món ngon đắt đỏ trên kệ siêu thị cao cấp đều bị người ta lặng lẽ mua sạch từ chỗ này!
Nếu không phải nhờ chuyến xe này, có khi cả đời ông cũng không hiểu vì sao có loại rau củ bán mấy chục tệ một cân mà vẫn có người mua rào rào.
Đắt thì đắt, nhưng đúng là “đáng tiền” thật!
Thế mới nói, có tiền mới biết hưởng thụ!
Nghĩ thế, ông liền hăm hở gửi xe xong, hòa vào dòng người đông đúc, bước thẳng vào hội trường với tâm trạng háo hức.
…
Bên này, Tống Đàm và Kiều Kiều đã đi thẳng tới khu vực triển lãm được sắp xếp từ tối hôm qua.
Đi ngang qua khu trung tâm, hai người thấy gian hàng Nam A66 lẽ ra của mình đã sắp hoàn thiện. Một tháp các hộp quà cam Cao Sơn sừng sững, trải đều hai bên gian hàng. Bàn nếm thử được phủ vải nhung đỏ, bày sẵn những chiếc đĩa và dĩa nhỏ xinh, vừa nhìn đã thấy chuyên nghiệp.
Ba chàng trai cô gái trẻ trung, mặc đồng phục áo khoác cam in logo [Cao Sơn Tiên Cam], vừa bày biện vừa cười nói tươi rói, khí thế vô cùng bừng sáng.
Ngay cạnh đó, một người đàn ông mặc đồ công nhân đang đi vòng quanh gian hàng, miệng thì lầm bầm ngày càng to:
“...Hôm qua còn nói chừa cho tôi cái gian hàng lớn, trong nhóm cũng bảo sắp xếp rồi, nhà tôi hàng thì nhiều, chiếm chỗ lớn, mà sao chẳng đổi cho cái gian nào to ra tí hả? Nhà tôi đánh giá cũng A mà!”
Một nhân viên bên cạnh bất lực giải thích:
“Đã nói rồi mà chú, sầu riêng có khu riêng rồi, không được trộn lẫn với các sản phẩm khác, có người còn dị ứng, ngửi mùi là chịu không nổi ấy!”
“Với cả, vị trí khu sầu riêng bên kia cũng tốt chán còn gì?”
Người kia hừ mũi đầy khó chịu:
“Cái gian phía Tây đấy mà so được với cái gian chỗ này à? Ở đây người qua lại đông thế, sầu riêng nhà tôi thơm như thế, ảnh hưởng ai chứ!”
Dứt lời, còn không quên lườm gian hàng chính một cái thật sâu cay, rồi xách giỏ đi tới khu khác tham quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-995-phu-quy-cua-luc-xuyen.html.]
Tống Đàm: …
Cũng may, nhường gian hàng lại đúng là sáng suốt! Không thì giờ phải đứng nghe người ta oán trách cả buổi mất thôi…
Kiều Kiều nghe thế mà hứng thú, vội hỏi ngay:
“Chị ơi, sầu riêng thật sự thơm lắm hả? Em thấy trên mạng người ta bảo là thối lắm mà?”
Nhân viên bên cạnh nghe được, liếc nhìn cậu nhóc một cái, phát hiện là một thiếu niên tuấn tú, không nhịn được cười vui vẻ:
“Các cô cậu cũng đến tham gia triển lãm à? Ồ, số 7 phải không? Đúng là khéo quá, chính tôi được anh Tề giao phụ trách hướng dẫn gian hàng của các cô cậu đó!”
Anh ta vừa cười vừa nói:
“Thật ra sáng sớm chưa đông người lắm, nếu rảnh rỗi thì có thể ghé mấy gian hàng xung quanh dạo một vòng. Khu trưng bày sầu riêng nằm ở khu C đấy, em có thể thử ăn từng loại một.”
Kiều Kiều mắt sáng rỡ:
“Thử miễn phí luôn ạ?!”
Nhân viên bật cười:
“Đúng rồi! Chỉ có khu Nam – khu phó hội trường này – mới là khu chấm điểm, đến 9 giờ sẽ dựng rào chắn, khán giả phải mua vé triển lãm nông sản rồi bốc thăm trúng mới được vào vòng bình chọn.”
Anh ta chỉ tay ra xa:
“Bên kia là khu triển lãm thương mại, mấy thứ đó thì… thích nếm thử cứ nếm thoải mái!”
“Wow!” Kiều Kiều phấn khích reo lên:
“Y như tiệc buffet trái cây luôn ấy ạ!”
Nhân viên hơi ngớ người, vốn định đính chính, nhưng nghĩ lại… cũng không hẳn là sai, liền bật cười gật đầu:
“Đúng đó, gần giống vậy đấy.”
Tống Đàm đứng bên cũng suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Gian hàng của mình nhỏ, không có gì bày biện nhiều. Lát nữa em theo chị vào kho nhận hàng rồi trưng ra là xong, sau đó muốn đi dạo hội chợ cũng được.”
Rồi cô lấy điện thoại ra hỏi:
“Còn tiền không đấy? Nếu thích cái gì thì cứ mua, kêu người ta mang đến đây, lát gom lại chở về.”
Kiều Kiều phấn khích, nhún chân nhảy lên mấy cái, nắm tay thành quyền đầy khí thế:
“Chị ơi, mình đi lấy hàng luôn đi!”
Tống Đàm bật cười:
“Không vội, vừa đi vừa xem các gian hàng khác học hỏi chút. Gian nhỏ cũng phải bày trí gọn gàng, đâu thể bày bừa lên được.”
Vừa đi vừa quan sát, nhưng đi được một đoạn, Tống Đàm lại thấy hơi lạ, không nhịn được ngẩng lên nhìn tấm biển điện tử lần nữa:
“Chỗ này chắc là khu chấm điểm rau quả đúng không nhỉ?”
Rau quả mà, “rau” đứng trước “quả” chứ!
Vậy mà nhìn suốt cả đoạn đường, thấy toàn là hoa quả, còn rau thì hiếm lắm mới thấy một gian.
Nhân viên đi cùng nghe vậy cũng hơi khựng lại, rồi liếc mắt nhìn họ, cười nói:
“Phải cân nhắc hiệu quả kinh tế chứ!”
“Trái cây là thứ nhà nào cũng mua được. Nếu được xếp vào danh sách Hậu Tắc danh phẩm, cả chuỗi từ nông dân trồng trọt đến người tiêu dùng đều được hưởng lợi.”
Còn rau thì khác.
Rau là nhu yếu phẩm, nếu giá cao thì người mua chẳng ai chịu mua. Nên rau cao cấp chỉ mấy siêu thị lớn, thương hiệu cao cấp mới đủ sức nhập về.
Hơn nữa, rau lại khó bảo quản, chi phí tăng cao, lợi nhuận lại thấp.
“Dạo gần đây, mấy giống rau mới toàn do viện nông nghiệp nghiên cứu xong bán bản quyền cho các công ty hạt giống, sau đó họ hợp tác với nông trại trồng thử, đảm bảo chất lượng ổn định, có nguồn tiêu thụ sẵn.”
Anh ta chỉ về phía trước:
“Cô nhìn đi, mấy gian hàng mà có nhiều loại rau trưng bày, hầu hết đều là cơ sở liên kết với viện nông nghiệp đấy.”
“Còn nông dân cá thể muốn tự nghiên cứu giống mới mà lọt được vào vòng sơ tuyển này… thật sự khó lắm, đầu tư không kham nổi, mà hiệu quả kinh tế cũng không cao.”
Tống Đàm trầm ngâm, khẽ gật đầu.