Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1225: Anh là ai vậy? (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:48
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng gào khóc ngoài cửa to quá, bà thím Bảy có phần không vui:
“Còn chưa hết Tết mà, sao ăn xin không nói vài câu vui vẻ, vừa tới đã khóc là sao.”
Thím Liên Hoa thì khinh khỉnh: “Bọn ăn xin này có tổ chức hết rồi, lát nữa tuyệt đối không được cho tiền, cứ bảo là không có tiền lẻ.”
Ông chú Bảy thì từng trải hơn: “Cô mà nói vậy, nó đưa luôn mã QR cho cô quét ấy chứ. Điện thoại của nó khéo còn xịn hơn cả của cô đấy.”
Ba người thì thầm bàn bạc, quyết định giả vờ như không có ai ở nhà. Không thì lát nữa tên ăn mày này không chịu đi, họ không những phải nghe một tràng khóc lóc mà còn phải móc tiền, thật tức c.h.ế.t đi được!
Nhưng vừa mới bàn xong, đã nghe tiếng người ngoài cổng hỏi:
“Anh là ai? Làm gì đấy?”
Chính là giọng của Trương Yến Bình.
Ông chú Bảy thở dài: Yến Bình mềm lòng lắm, có khi tiền vẫn phải cho thôi.
Còn ở ngoài sân, đầu bếp Bạch nghe thấy giọng hỏi thì nghẹn lại, cảm xúc đang dâng cao cũng tụt xuống mất tiêu.
Trương Yến Bình nhìn anh ta một lượt, ăn mặc cũng được đấy, nhưng sao vừa tới đã gào khóc? Muốn hợp tác kiểu này hả?
Anh ta nhíu mày, ánh mắt càng thêm nghi ngờ mà đánh giá kỹ hơn.
Còn đối phương thì lại rút cổ rụt vai, nước mắt nước mũi tèm lem, cả người căng cứng. Qua một hồi lâu mới nhỏ giọng lí nhí:
“Tôi…”
Chậc! Đàn ông con trai gì mà lề mề quá vậy?
Trương Yến Bình hơi cáu, ban nãy đang ăn thịt heo ngon lành thì bị gián đoạn, nhìn mà đói bụng lại.
Lúc này anh ta lại hỏi tiếp:
“Ừm? Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đối diện lại cẩn thận lùi thêm nửa bước:
“Tôi chỉ là… khụ… tới…”
Giọng đầu bếp Bạch càng lúc càng nhỏ, cho đến khi không nói nổi nữa.
Bởi vì, đối diện anh ta là một gã đàn ông vừa đen vừa vạm vỡ, mặt mày hung tợn.
Gã mặt đanh như sắt, liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt đó cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vung nắm đ.ấ.m to bằng cái tô đập xuống vậy.
Anh ta một thân già yếu, nếu mà bị đánh thật thì chẳng khác gì bị giã tỏi. Huống hồ đây lại là nơi rừng núi hẻo lánh, bị đánh rồi có yên ổn rời khỏi đây được không cũng chưa chắc!
Vả lại đối phương nói năng cũng rất hung dữ, rõ ràng là dạng người không dễ đối phó!
Mặt mũi đầu bếp Bạch tái mét.
Thao Dang
Trương Yến Bình nhìn anh ta, lúc này như hiểu ra chút gì đó, liền kéo lại áo bông, cố gắng nhẹ giọng hỏi:
“Anh yên tâm, tôi không đánh anh. Nói đi, tới đây có việc gì?”
Đe dọa rồi đó!
Hắn ta thật sự định đánh mình rồi!
Đầu bếp Bạch bắt đầu hoảng, theo bản năng móc điện thoại ra, định gọi cho ai đó để tăng tinh thần. Nhưng tìm mãi trong danh bạ, ngoài tài xế chở anh ta tới đây thì không có ai khác cả!
Nhưng khổ nỗi, đã lặn lội đường xa tới tận nơi, chẳng lẽ lại tay trắng quay về?
Giờ đây, đầu bếp Bạch vừa sợ vừa cố gồng, nhưng lòng vẫn còn hơi run, mãi mà không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1225-anh-la-ai-vay-1.html.]
Thái độ này khiến Trương Yến Bình thật sự bực mình.
Mình đã cố tỏ ra dịu dàng lắm rồi, sao người này cứ sợ sệt như thể mình là xã hội đen thật vậy?
Những ông chủ khác tới đây cũng đâu có bị dọa sợ như thế?
Thế là anh ta trừng mắt: “Rốt c.uộc anh tới đây làm gì?”
Đầu bếp Bạch run rẩy thấy rõ, cố hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị mở miệng thì bên đường lớn phía kia vang lên tiếng nói cười ríu rít.
Anh ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người từ rừng trúc đi tới, người nào người nấy đều vai vác c.uốc, tay xách xẻng, cào… Ánh mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn về phía anh ta.
Rồi lại nhìn Trương Yến Bình…
Đầu bếp Bạch hít ngược một hơi khí lạnh, c.uối cùng gom hết can đảm, tránh ánh mắt của Trương Yến Bình, rút điện thoại gọi đi:
“Alo… tôi… tôi tới nhầm chỗ rồi. Anh… anh quay xe lại đi, tới chỗ ban nãy anh thả tôi xuống, tôi vẫn còn muốn về… về lại luôn…”
Tài xế vừa chạy ra tới đường cái nghe vậy thì mờ mịt đáp lại, lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ 400 tệ không phải là đắt thật?
Không phải mấy ông tài xế khác bảo đi nguyên chuyến chỗ này chỉ 200 tệ thôi mà?
Nhưng mà, tiền không kiếm thì phí, thế là vô lăng vừa xoay một cái, anh tài lại phóng ngược quay về.
Mà ông chú Bảy thì chầm chậm từ trong sân bước ra, thấy ai nấy chen chúc ở cổng liền ngạc nhiên:
“Các cậu làm gì ở đây thế?”
Trương Yến Bình hoàn hồn, đáp lại: “Đói quá, đang định đi ăn thì thấy có người lạ đứng ngoài cổng… hỏi mãi mà không nói câu nào, cứ như đang làm chuyện mờ ám.”
“Chắc ăn xin đó?”
Ông chú Bảy cười hề hề, nhìn bóng dáng chạy bán sống bán c.h.ế.t ngoài đường lớn kia, người thì tròn tròn, chạy chẳng nhanh mà còn thở hồng hộc, đi được mấy bước mà đã thế này? Thể lực còn thua ông già này nữa là!
“Nhưng mà Yến Bình à, không thể trách người ta được, cậu mặt mũi đã hung dữ sẵn rồi, ai thấy chẳng giật mình chứ?”
Lúc đầu họ còn lo Trương Yến Bình mềm lòng sẽ cho tiền, nhưng nghe mãi chẳng thấy động tĩnh gì thì biết ngay là lại bị cậu ta dọa chạy mất dép rồi.
Haiz, lúc mới đến trông như cái bánh bao hấp, giờ thì biến thành ổ bánh nướng cứng đơ đơ đen nhẻm rồi, nói ra ai mà tin, chẳng lẽ chăm chỉ làm việc ở nông thôn đến vậy luôn à?
Ông chú Bảy vừa nói dứt câu, bà con đứng ở cửa cũng nhao nhao góp lời:
“Chuẩn luôn đó! Tụi tôi đang định để mấy cái c.uốc xẻng lại, thì thấy Trương Yến Bình đứng canh ở cổng như đang định đánh ai, sợ quá chẳng dám hó hé gì!”
“Với lại cái tên ban nãy nhìn lén lút, chẳng biết tới đây làm gì. Chắc là đi thăm dò chỗ nào sơ hở ấy!”
“Ơ nhưng mà vừa thấy Yến Bình bước ra là hắn ta bỏ chạy, chứng tỏ gan hắn cũng bé tẹo thôi, c.uốc xẻng tôi để đây nhé, chiều nếu cần tụi tôi mang lên luôn.”
Mọi người chào tạm biệt nhau ba câu thành một nhóm, xoa bụng căng tròn, vừa nói chuyện vừa tà tà lượn về nhà.
Trương Yến Bình mặt đen sì đi vào sân, thở dài một tiếng:
“Giờ tôi mà bước chân ra khỏi cổng là kiểu gì cũng bị kiểm tra căn cước vài lần cho coi.”
“Thế chẳng phải tốt à?”
Thím Liên Hoa cười rạng rỡ:
“Sau này chỉ có người ta phải lễ phép với cậu thôi, an toàn biết bao nhiêu. Trong nhà có cậu, tụi tôi cũng đỡ lo hẳn đi…”
“Cậu không để ý chứ gì? Trong làng mình làm việc cũng có người lười biếng, cứ lèo bèo. Nhưng chỉ cần cậu vừa đứng đó, bọn họ tự động làm việc nhanh hơn hẳn.”
“À đúng rồi, mai mốt cái homestay của cậu khai trương thì đừng có ra tiếp khách nha, để thầy Tần ra mặt đi, người ta trắng trẻo thư sinh hơn…”
Trương Yến Bình: …