Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1225: Anh là ai vậy? (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:50
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, ông chủ Thường cũng vừa nhận được một tin tức.

“Cái gì? Tên họ Bạch kia mò đến làng Vân Kiều rồi à?”

“Ừm, nhà cửa gì cũng đổ vào cái nhà hàng đó rồi, giờ lỗ sạch vốn. Lại lớn tuổi, tiền cũng chẳng còn bao nhiêu… Anh cũng biết tiếng tăm của hắn rồi đấy, giờ muốn tìm việc cũng đâu dễ. Không hiểu sao lại lần mò được đến làng Vân Kiều…”

“Thế thì không sao, đồ nhà họ Tống chắc chắn không bán cho hắn đâu.”

Ông chủ Thường vẫn rất tự tin chuyện đó.

Nhưng mà…

“Dù sao anh cũng cẩn thận chút đi, tôi thấy bộ dạng hắn hôm nay phơi phới lắm, không chừng còn giấu chiêu gì…”

Bếp trưởng trong quán xoay sở mãi mới nghe ngóng được tin, liền báo cho anh ta biết. Ông chủ Thường tuy miệng thì tỏ vẻ không để tâm, nhưng trong lòng thì lo đến sốt vó.

Vừa cúp máy, anh ta liền gọi ngay cho Tống Đàm.

“Cô chủ Tống à…”

Tống Đàm đang xé băng keo rắc rắc giòn tan, móc điện thoại ra nghe mà còn ngạc nhiên:

“Đã bảo anh rồi, hết rau rồi! Muốn mua thì đợi thêm tháng nữa… thôi, 20 ngày là được!”

Sắp tới cô sẽ trồng mấy đợt rau nhanh như cải thìa, rau chân vịt vụ xuân, xà lách v.v…, vốn lớn nhanh, thật ra cũng chẳng cần đợi lâu.

Ông chủ Thường vội vàng đính chính: “Không phải chuyện đặt rau đâu, là về cái nông trại hữu cơ đối thủ bên chỗ tôi kìa, cái tên cựu bếp trưởng của bọn họ hình như mò đến làng mấy người rồi.”

“Hả?”

Tống Đàm hơi ngẩn người: “Hắn có tới cũng chẳng được gì mà, rau tôi không phải nói trước là bán cho anh rồi à?”

Ông Thường đúng là kiểu hào sảng thẳng thắn hiếm gặp thật sự.

Đầu dây bên kia, ông chủ Thường cười hớn hở, đầy tự tin, thấy chưa, anh ta đúng là có sức hút nhân cách mà!

Liền nhanh chóng nói: “Tôi biết, tôi biết, mình hợp tác vẫn rất vui vẻ. Chủ yếu là gọi báo cô một tiếng, sợ hắn chơi xấu thôi…”

“Vậy thì không sao đâu.”

Nói đến chơi xấu, Tống Đàm càng tự tin.

“Năm nay tôi còn tăng cường an ninh mà, có hơn 20 người đi tuần tra, ngày nào cũng kín lịch.”

Ví dụ như bây giờ, hơn chục người đang hì hục nhổ rau trong ruộng đó thôi!

Ông Thường lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên dặn kỹ:

“Đồi trà ấy! Đồi trà phải cử nhiều người canh gác nha!”

“Vườn cây ăn trái nữa! Năm nay cô đừng bán cho cái ông Tiền ông Vương gì đó nữa, trả tiền còn chậm chạp lắm… bán hết cho tôi đi!”

“Còn ruộng rau, ruộng rau cũng không được chủ quan đâu. Trồng rau lời cao, mà còn có thể trồng xoay vòng từng lứa…”

Tống Đàm: …

Lão này quả nhiên xứng danh "Thường Bao Bao" (Bao ở đây nghĩa là túi, bao; có thể ý của Tống Đàm là ông chủ Thưởng cái gì cũng muốn gom hết vào túi, một kiểu đặt biệt danh hài hước – lời Editor) do nhà cô đặt cho mà.

Sau khi cúp máy, Tống Đàm cũng chẳng để tâm nhiều, đến lúc về nhà ăn cơm thì thấy Trương Yến Bình bưng chén cơm mà mặt mày bí xị:

“Em nói homestay khai trương, chẳng lẽ anh thật sự không thể ở đó trông nom sao?”

Đã bắt đầu đào móng rồi, anh ta với Tần Quân cũng đã bàn bạc không biết bao nhiêu lần, đối với lần khởi nghiệp đầu tiên này, hai người thật sự dành nhiều tình cảm vào đó.

Kiều Kiều cũng tò mò: “Sao lại không được? Anh Yến Bình tuy nhìn dữ nhưng thật ra hiền lắm mà!”

Tần Quân cười phì: “Chắc là khách tới trọ, không ai có hứng tìm hiểu về vẻ đẹp nội tâm đâu.”

Kiều Kiều ngẫm lại thấy cũng đúng: “Giống lần trước em đi biển chơi, chị lễ tân cũng tốt bụng lắm, mà em cũng đâu tìm hiểu gì chị ấy đâu…”

Tống Đàm nghĩ một lúc, rồi cũng nói:

“Chưa chắc nha, lỡ đâu tụi mình quảng cáo kiểu 'homestay an toàn nhất', đăng mặt anh ấy làm hình đại diện luôn, biết đâu lại thu hút một đám khách mê cảm giác an toàn ấy chứ.”

Nhắc tới đây, ông chú Bảy liền cười ha hả:

“Đừng đùa, mặt cậu Yến Bình đúng là có tác dụng! Trưa nay có người không biết từ đâu tới, còn chưa kịp vô cổng thì đã bị cậu ta nhìn cho sợ chạy mất dép rồi.”

Trương Yến Bình càng oan ức hơn:

“Tôi chỉ hỏi hắn là ai, tới làm gì. Hỏi nửa ngày hắn cứ lắp ba lắp bắp, c.uối cùng còn quay đầu bỏ chạy luôn…”

“Thế mà c.uối cùng người giống tội phạm lại là tôi à?”

Ồ?

Tống Đàm chợt nhớ ra c.uộc gọi của ông chủ Thường.

“Biết đâu đúng là tới để bàn hợp tác thật, ông chủ Thường gọi điện nói đối thủ bên kia có một đầu bếp chạy tới làng mình rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1225-anh-la-ai-vay-2.html.]

Cô nói chuyện nhẹ tênh, nhưng Ngô Lan và Tống Tam Thành lại lập tức căng thẳng.

“Chúng ta thấy ông chủ Thường tốt thật đấy, người rộng lượng. Giờ đối thủ mò tới mà con lại bán hàng cho hắn thì thiếu đạo nghĩa quá! Người ta trả giá cao, còn bao hết luôn nữa.”

“Không tính bán đâu ạ.”

Tống Đàm chỉ hơi tò mò: “Chủ Thường nói tên kia rất tự tin, con chỉ nghĩ không chừng hắn đưa giá cao ngất trời thì sao…”

Nghe vậy, mọi người bắt đầu đoán già đoán non.

“Không chừng cái người trưa nay bị dọa chạy mất chính là hắn… Nhưng ông chủ Thường lúc trước tới đây thấy Yến Bình thì đâu có thái độ kiểu đó?”

Tống Tam Thành vừa nói vừa quên luôn rằng, ông chủ Thường đến còn dẫn theo hai tên phụ bếp cao to vạm vỡ.

Bây giờ lại khinh khỉnh nói:

“Gan còn chả to bằng hạt đậu, chắc chắn là có tật giật mình! Chín phần là tới phá hoại, không thật lòng muốn hợp tác gì đâu.”

Ông còn nghiêm túc suy luận:

Thao Dang

“Con nhìn mấy phim truyền hình mà xem, thương trường thì toàn là âm mưu thủ đoạn, cái gì mà… cái thành ngữ gì đó nhỉ… kẻ lừa người gạt, tâm cơ tranh đấu, y như vậy luôn đó!”

Cũng có lý thật.

Tống Đàm nhớ đến hơn 20 bảo vệ mình mời về, lại thấy khoái chí:

“Quả nhiên là con, nhìn xa trông rộng quá đi mất!”

Ông chú Bảy lúc này vừa ăn cơm vừa tức giận:

“Không hợp tác là đúng! Nhìn cái mặt hắn xui tận mạng, chẳng hợp gì với phong thủy nhà mình.”

Ông bưng chén húp một ngụm canh, rồi nghiêm túc bình luận:

“Nhà ai mà tới bàn làm ăn ngay mùng Tết mà trống không hai tay hả? Chưa kịp vô cổng đã gào khóc như có tang.”

“Ta còn tưởng là ăn xin tới nữa cơ!”

Kiều Kiều tiếc nuối: “Con không thấy! Hắn gào cái gì ạ?”

Ông chú Bảy lắc đầu: “Không biết, lúc đó bận đập tỏi, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng khóc thôi.”

Đúng là quá xui xẻo, bảo sao làm ăn lại không bằng ông chủ Thường cho được.

Cả nhà ăn tiếp, chuyện này cũng bị bỏ quên luôn.

Còn bên kia, đầu bếp Bạch ngồi trên xe, mặt mày u ám, nghiến răng ken két.

Đáng giận!

Chỉ là một nhà c.ung cấp, mà còn làm bảo vệ nghiêm ngặt như vậy!

Một cái làng nhỏ mà kéo được cả đám người ra canh ruộng…

May mà mình không hét “Sư phụ” lên, chứ lỡ đối phương nổi nóng lên, chẳng phải mình ăn đòn trước à?

Nhưng mà…

Dù gì mình cũng là người được nuôi bên cạnh sư phụ từ nhỏ, tuy hồi xưa cha mẹ mình làm hơi quá, chạy tới cửa mắng người ta…

Nhưng mấy năm trước, mình cũng đưa hai ông bà lên thành phố, đâu có cắt đứt tình nghĩa gì đâu.

Thời gian lâu rồi, ông cụ chắc cũng yếu đi rồi, giờ mà mình quay lại khóc lóc xin xỏ… từ từ làm là sẽ mềm lòng thôi mà.

Nghĩ vậy, đầu bếp Bạch mới thở phào một cái.

Nhưng…

Anh ta nhìn tài xế: “Này, lúc trước nói bao xe, chẳng phải là giá hai chiều à?”

Tài xế nghe xong thì nổi nóng:

“Không có đâu nhé! Tôi sắp lái ra khỏi huyện rồi anh mới gọi quay lại, đạp ga muốn rách bàn đạp luôn đấy!”

“Anh c.h.é.m giá đấy à? Tôi có thể khiếu nại anh đấy!”

Đầu bế Bạch cũng không vừa. Chuyến này thất bại, càng thấy túng thiếu, giờ phải về vay tiền bịt lỗ, không thể coi 400 tệ là chuyện nhỏ nữa.

Nhưng vừa nhắc tới khiếu nại, tài xế càng nổi khùng:

“Anh khiếu nại đi! Khiếu luôn đi! Cái công ty rác rưởi đó chẳng làm gì mà mỗi tháng còn hút của tôi hơn trăm tệ tiền phí…”

Anh ta mắng như tát nước!

Đầu bếp Bạch lập tức sợ run, giờ vô lăng còn trong tay người ta, dám chọc tức thì ai biết sẽ ra sao!

Sau một lúc mắng mỏi miệng, tài xế mới hậm hực:

“Thôi được, chuyến này tính 200 thôi…”

Loading...