Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1220: Tôi muốn dưa hấu. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:18
Lượt xem: 257
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhưng mà,” anh lại cười:
“Anh sẽ tranh thủ đến sớm. Tháng Ba tới, cái bồn hoa trước cổng còn chờ anh tới dọn dẹp đây, thật sự muốn trồng gì cũng được à?”
“Vâng!” Tống Đàm cười tươi, gật đầu nghiêm túc:
“Sau này chỗ đó sẽ là của anh, muốn trồng gì cũng được, trồng rau cũng không sao.”
Lục Xuyên: …
Anh lặng lẽ rụt tay về.
“Trồng rau thì thôi vậy. Anh chỉ định sắp xếp vài cụm hoa theo tông màu thôi, tiện thể quay lại thủ đô mang mấy chậu hoa trên ban công bên đó về.”
Còn chuyện làm sao đem về…
Anh nghĩ đến những loài hoa đã leo thành vòm sau mấy năm chăm sóc, nghĩ đến việc phải tháo dỡ rồi di dời, sắc mặt bỗng hơi xót xa.
…
Tại trại chăn nuôi ở bãi sông.
Hôm nay gió thổi mạnh trên mặt sông, rét căm căm. Dù trời vẫn nắng nhưng đám bò dê chỉ lượn lờ một chút rồi lại quay về chuồng.
Chuồng trại ở đây không phải kiểu chăn nuôi công nghiệp, chỉ cho một không gian nhỏ để ăn uống, nhốt c.h.ặ.t để tăng cân nhanh.
Ngược lại, rất rộng rãi, có phân khu nhưng không chắn kín, để cho bò dê thoải mái đi lại.
Khuyết điểm là tăng cân chậm, mất công chăm sóc hơn, ngày nào cũng phải dọn dẹp, định kỳ còn phải khử trùng…
Trước kia có Ngô Lôi và nhà cậu Hai của Tống Đàm giúp đỡ, Trương Vượng thấy vẫn còn xoay xở được.
Giờ chỉ mới vắng người được hơn tuần, ông ta đã thấy xoay không kịp rồi.
Thao Dang
Mỗi sáng dậy việc đầu tiên là trộn cỏ khô làm thức ăn, cái máy mới mang về dùng cũng dễ, chỉ cần làm sẵn đống cỏ khô rồi chất đống, lúc nào cần thì lấy ra.
Chỉ là… hai con ch.ó Border Collie cứ thích phá rối, không chịu thua mấy con bò dê, ngày nào cũng đòi phải cho ăn trước…
Hầy! Hai đứa này, tâm tư cũng quá nhiều, lúc nghịch thì vừa buồn cười vừa bực.
Sau đó, lúc bò dê ăn, Trương Vượng cũng không thể làm chuyện khác, mà phải quan sát cẩn thận từng con một.
Bởi vì nếu gia súc có gì bất thường, thường sẽ thể hiện trước tiên ở việc ăn uống.
Đợi ăn xong thì bắt đầu xúc phân.
Dọn sơ một vòng, lại phải làm vệ sinh toàn chuồng… Nếu hôm nào nắng đẹp, bò dê ra ngoài hết, sau khi dọn xong còn phải xịt khử trùng, rồi lại phải lên bãi sông xúc phân tiếp.
Lần này mà còn chuyển thêm heo sang nữa, thế nào cũng phải thuê thêm người.
Vừa nghĩ vậy, ông lại xách theo một thùng thuốc khử trùng, chậm rãi đi về phía chuồng heo bên cạnh.
Chuồng heo ở đây cũng giống như chuồng bò, dê, đơn sơ, chỉ là chỗ ngủ và ăn, nhưng thoáng đãng, sáng sủa, sạch sẽ.
Ông đổ thuốc khử trùng ra sàn, sau đó châm lửa, thấy bên trong trống trải, kín gió, không có gì dễ cháy, lúc này mới từ tốn đóng cửa đi ra xa.
Nghe nói nhà họ Tống sắp mang thêm một con heo nữa tới, không biết sẽ nhốt hẳn lên núi hay là tạm giữ ở đây mấy ngày để cách ly trước…
Dù sao đi nữa, mình cứ lo phần việc của mình cho tốt là được.
Hôm nay lại là một ngày bận rộn nhưng đầy hy vọng!
Trương Vượng nhìn tài khoản tiết kiệm của mình, pha một ly bột sắn dây, sung sướng mở điện thoại ra, tiếp tục tận hưởng c.uộc sống bình lặng, yên ả này.
Cho đến khi…
“Cốc cốc cốc.”
Có người gõ cửa:
“Chú Trương ơi, cháu là Trần Nguyên, bên này cần đi lại dây giám sát, tới báo với chú một tiếng.”
Trương Vượng lập tức đứng dậy, chân cao chân thấp ra cửa. Nhìn thấy cậu thanh niên tinh thần phơi phới, ông không khỏi nở nụ cười hiền hậu:
“Được, các cậu xem cần đi đâu thì làm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1220-toi-muon-dua-hau-2.html.]
“Vâng ạ.” Trần Nguyên cũng cười:
“Dây giám sát đều ở ngoài, chỉ có vài chỗ trong này cần nối lại. À, lần trước cháu nghe chú nói cái công tắc này không tiện tay…”
“Chờ chút, hôm nay cháu mang theo đồ nghề, tí nữa cháu đổi vị trí cho luôn.”
“Tốt quá tốt quá!” Công tắc dù không tiện nhưng sờ mãi cũng quen, tuy chỉ là chuyện nhỏ xíu xiu, nhưng người ta nhớ kỹ như thế, Trương Vượng dĩ nhiên là vui lòng hết sức.
Ông nhiệt tình mang thang ra cho anh ta. Khi Trần Nguyên bước lên thang, ống quần co lên một đoạn, lộ ra một khúc kim loại xám lạnh dưới mắt cá chân.
Trương Vượng sững sờ.
Ông ở lại bãi sông suốt, chỉ thỉnh thoảng lên núi ăn cơm, nên dù biết nhà họ Tống có mấy bảo vệ mới, nhưng cụ thể thế nào thì không nắm rõ.
Giờ tận mắt thấy, trong khoảnh khắc ông khựng lại.
Trần Nguyên vừa đứng vững trên thang, cúi xuống thấy ông ngẩn người thì ngạc nhiên:
“Chú Trương, sao thế ạ?”
“Không, không có gì.” Trương Vượng hoàn hồn, liên tục xua tay.
Một lúc sau vẫn không kìm được, hỏi tiếp:
“Cái đó… Đội trưởng Trần này, chân cậu…”
“À, cái này ạ.” Trần Nguyên theo phản xạ vén quần lên nhìn, rồi thản nhiên nói:
“Bị thương lúc trước, phải cắt cụt. Nhưng giờ làm chân giả tốt lắm, chỉ cần luyện tập và thích nghi tốt thì sinh hoạt cũng không ảnh hưởng gì.”
“Chỉ là phải uống thuốc thường xuyên, hơi phiền chút.”
Nói xong, anh ta cũng hơi khựng lại.
Trước đây, nhắc tới vết thương ở nhà, người nhà ai cũng nhẹ giọng dè dặt. Gặp bạn bè thân thích cũng chỉ thở dài, tránh né chuyện đó.
Tất cả đều là sự quan tâm, nhưng càng khiến anh ta thêm nhạy cảm, mỗi lần đều thấy nặng nề trong lòng.
Nhưng từ khi tới đây làm, mới mấy ngày thôi, cả nhóm đã cùng nhau khôi phục rèn luyện, bàn chuyện tương lai, tiện thể nghiên cứu xem tối nay ăn gì.
Táo trên núi, đào trên núi, mùa sau còn có dưa hấu, dâu tây trong nhà kính…
Rồi tối đến ngủ sớm, giấc ngủ rất ngon… Những cơn đau mỏm cụt hay các triệu chứng khác, giảm đi rõ rệt.
Từng chuyện từng chuyện, quá nhiều thứ chiếm lấy tâm trí, đến nỗi giờ đây nhắc lại vết thương, cũng không còn thấy gì to tát nữa.
Trần Nguyên nghĩ đến đây, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Còn Trương Vượng thì hỏi:
“Vậy… các cậu…”
Ông nghe nói Trần Nguyên là đội trưởng, lương cao hơn người khác, chân còn bị thương thế mà mọi người vẫn phục anh ta, vậy thì những người khác…
“Ừ,” Trần Nguyên gật đầu:
“Mọi người đều có chút thương tích cả.”
Trương Vượng há miệng, im lặng một hồi, c.uối cùng mới thở dài thật sâu:
“Vậy thì cứ làm việc tốt ở đây đi. Nhà họ Tống đều là người tốt, Đàm Đàm cũng có tâm, có chuyện gì khó thì cứ nói.”
“Dạ!” Trần Nguyên bật cười:
“Bọn cháu biết mà, giờ được làm việc cùng bạn cũ, thấy rất tuyệt.”
Chỉ là… hơi xa gia đình và bạn bè.
Nhưng không sao, sau này chia ca ra hợp lý, xoay tua nghỉ phép là được.
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Dung dịch khử trùng thường là Natri dichloroisocyanurate. Có thể còn loại khác, nhưng hiểu biết của mình có hạn.