Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1066: Cạo lông heo. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:49:51
Lượt xem: 160

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không phải con heo phía trước vẫn còn đang lặng lẽ nhỏ huyết, Lục Xuyên suýt nữa đã bật cười vì câu nói kia rồi.

Dù có không quen, thì anh cũng không đến mức… sợ đấy chứ?

Thế nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc, quan tâm chân thành của Tống Đàm, anh thoáng ngừng một chút, c.uối cùng vẫn quyết định xóa bỏ hình tượng “công chúa hạt đậu” trong mắt cô:

“Hồi nhỏ tôi sống ở khu nhà trọ tạm trong thành phố, sát cạnh chợ, mẹ tôi lại bận, không có thời gian trông nom tôi, nên tôi suốt ngày lang thang trong đó.”

Thấy Tống Đàm lắng nghe rất chăm chú, anh nói kỹ hơn:

“Mổ heo thì ít, nhưng chợ bắt đầu từ rất sớm, nhiều khi đường phố còn mờ sương, đã thấy mấy ông đồ tể thành thạo mổ heo rồi.”

Dao cắt thịt trơn như lướt trên tấm lụa. Nhìn lâu không thấy sợ, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác kính ngưỡng khó tả.

Lục Xuyên có thể viết được những câu chuyện tinh tế như thế, một phần cũng vì từng ở chợ quan sát vô vàn con người.

“Gà, dê, tôi cũng thấy mổ nhiều rồi.”

“Ồ.” Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay đầu lại.

Thì thấy huyết heo đã chảy gần cạn. Cô Hai lúc này ngồi xổm bên thau, vừa khuấy đều vừa hí hửng, rõ ràng rất hài lòng với lượng huyết thu được từ con heo béo.

Ngay lúc đó, giọng Lục Xuyên lại vang lên phía trên:

“Nhưng mà, cô nói đúng, vẫn có chút không quen.”

Thao Dang

Anh nhìn cô, ánh mắt chăm chú: “Nhưng vậy cũng chẳng xấu hổ gì. Cô chắc không cười tôi đâu, hay là, trong lúc mấy con heo còn lại chưa mổ, cô giao cho tôi việc gì khác đi?”

Tống Đàm hơi lưỡng lự.

Việc khác thì cơ bản cũng phân công hết rồi, giờ còn lại đều liên quan tới… heo.

Nhưng chưa kịp cô sắp xếp, đã thấy Lục Xuyên bước lên trước mấy bước, nhìn về phía cô Hai đang định cùng Ngô Lan khiêng thau huyết heo, nói:

“Cô ơi, cháu khỏe lắm, để cháu khiêng nhé.”

Hả?

Cô Hai sửng sốt, rồi lập tức liếc mắt nhìn Tống Đàm một cái đầy hàm ý:

“Thanh niên làm việc chẳng khách sáo gì cả… tốt lắm, tốt lắm. Cháu khiêng được không đấy? Để cô phụ cùng cho.”

Một thau huyết heo như vậy thật sự không nhẹ, chưa kể Lục Xuyên còn mặc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, dính bẩn thì giặt chẳng dễ gì.

“Không cần đâu ạ.”

Lục Xuyên mỉm cười, nụ cười trong trẻo như trời quang sau mưa khiến cô Hai và Ngô Lan đều sững người một chút.

Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhẹ nhàng nhấc bổng thau lên, rồi vừa đi về phía bếp vừa hỏi:

“Đặt ở đây đúng không ạ?”

Cô Hai và Ngô Lan theo bản năng đi theo sau, vừa thấy anh vào bếp đã quay sang nhìn nhau, cô Hai lập tức vỗ mạnh vào lưng Ngô Lan:

“Em nói xem! Con bé nhà em lớn thế rồi, sao em không lo tí nào hết vậy? Cậu trai này đẹp trai biết bao! Hồi nãy chị hỏi Đàm Đàm, con bé còn giả vờ lấp lửng nữa!”

“Hả?” Ngô Lan cũng sững sờ.

Nói ra thì đúng là kỳ lạ. Trước đây khi Đàm Đàm còn đi làm văn phòng, hai vợ chồng còn suốt ngày lo chuyện cưới xin của con.

Mà năm vừa rồi, con bé bận tới mức chân không chạm đất, hết chỗ này kiếm tiền lại tới chỗ khác gom vốn, thời gian đâu mà nghĩ đến yêu đương nữa!

Giờ nghe cô Hai nói vậy, Ngô Lan bật cười:

“Chị này, chuyện con cái là tùy duyên mà…”

“Duyên gì mà duyên!” Cô Hai không vừa, trợn mắt:

“Em cứ nói xem, nửa đời người qua rồi, em từng gặp đứa nào đẹp trai như nó chưa?”

“Đàm Đàm nhà mình cũng xinh xắn thế kia, chẳng lẽ sau này lại đi tìm thằng vừa xấu vừa lười à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1066-cao-long-heo-1.html.]

“Mà cậu trai này còn siêng năng, khỏe mạnh! Cái thau to thế, hai bà già bọn mình phải khiêng mà cậu ấy xách một cái nhẹ tênh!”

“Không nói đâu xa, dù cậu ấy chẳng có đồng nào, thì kéo cày c.uốc đất cũng đỡ mất một con trâu già rồi!”

Câu này nghe chẳng phải y nguyên khẩu khí của Tống Đàm sao?

Ngô Lan sững một giây, rồi bật cười ha ha.

Người ta hay nói cháu gái giống cô ruột… đúng là giống thiệt!

Lục Xuyên bảo muốn làm việc khác, quay đầu thật sự lại lên núi.

Trên kia, còn ba con heo… chưa khiêng xuống.

Tần Vân với Hà Huống tuy không phải lần đầu thấy cảnh mổ heo ở quê, nhưng dẫu sao cũng đã nhiều năm không gặp, lúc này đứng xem say sưa, chăm chú nhìn từng bước trong quy trình mổ heo truyền thống nơi nông thôn.

Vừa xem vừa xì xào bàn luận:

“Ông ta rạch một đường ở sau chân heo làm gì vậy ta?”

“Không rõ nữa, cứ xem tiếp đi đã.”

“Ông ta đang luồn cái ống sắt vô từ chỗ vừa rạch… à, nhớ ra rồi! Là để tạo khe giữa da với thịt, lát nữa sẽ bơm hơi vào. Nhưng không biết dùng bơm tay hay thổi bằng miệng nữa?”

“Cái này là nghi thức gì sau khi mổ heo hả?”

Hai người thì thầm trò chuyện khiến người xung quanh bật cười: “Hai cậu là lần đầu xem g.i.ế.t heo hả?”

Thực ra Tần Vân thì không phải, nhưng từ hồi lên đại học thì chẳng còn dịp thấy lại mấy cảnh này nữa.

Còn Hà Huống... từ nhỏ đã lớn lên trong thành phố, cơ hội về quê đếm trên đầu ngón tay, cảnh tượng thế này đúng là lần đầu được thấy, chẳng trách sao anh ta hứng thú chen vào tận nơi.

Một bác đứng cạnh liền vừa cười vừa giải thích:

“Là để bơm hơi vào dưới da heo, phải rạch một lỗ trước, rồi nhét ống bơm vào… tôi xem cái ông thợ mổ này tuổi hơi cao, chắc thổi không nổi nữa rồi hahaha…”

Nói thế xong, cả đám người quanh đó lại cười ồ lên một trận.

Thợ mổ thì thấy quá đỗi bình thường, hừ mũi nói: “Phổi mấy anh đủ thì mấy anh lên mà thổi! Không xài bơm thì đúng là ngu!”

Nói rồi còn vẫy tay gọi về phía Hà Huống: “Này, hai cậu trai thành phố chưa từng thấy cái này nhỉ? Vừa hay giúp tôi bơm cái bơm tay đi!”

Hà Huống tò mò đón lấy cái bơm.

Chỉ thấy cái bơm tay ấy không biết đã bao nhiêu năm tuổi đời, thời nay, đến xe đạp trong làng cũng chẳng còn ai đi nữa mà!

Thấy ông thợ mổ buộc c.h.ặ.t chỗ rạch ở chân heo xong, vừa hô lên một tiếng, Hà Huống liền hì hục kéo cần bơm lên xuống đều đều.

Trong khi khí được bơm vào, lớp da heo cũng phồng dần lên từng chút.

Thế nhưng ông thợ mổ vẫn chưa hài lòng, giờ còn cầm thêm cây gậy gỗ, vừa gõ vừa đập liên tục trên mình heo.

Đồng thời còn vừa đập vừa giải thích cho anh ta:

“Là để cạo lông cho dễ, bơm căng lên thì xuống tay sẽ thuận hơn.”

Nói rồi ông lại tặc lưỡi cảm thán:

“Giờ heo nuôi béo tốt, cạo lông dễ hơn nhiều rồi, chứ hồi trước heo đói, gầy nhom, da nhăn nheo, không bơm phồng lên thì cạo chẳng sạch nổi.”

“Cạo cũng không khó đâu, lát nữa thử luôn cho biết!”

Nghe vậy, Hà Huống lại càng hào hứng, lực tay bơm càng mạnh hơn.

Cảnh tượng ấy khiến mọi người cười rộ lên, đúng là trai trẻ, sức lực dồi dào!

Chỉ trong chốc lát, tiếng bơm “phì phì” cùng với tiếng gậy gỗ “bộp bộp” vang lên xen kẽ. Chẳng bao lâu, cả con heo đã phồng lên căng tròn như quả bóng.

“Xong rồi đấy!” Thợ mổ vẫy tay: “Thấy thú vị không? Nào, giờ tôi cạo lông nhé, chú ý mà xem, nếu ổn thì lát nữa cậu cũng thử. Bên kia còn mấy con nữa chờ kìa.”

Loading...