Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 467: Đậu nành và lồng bắt cá.

Cập nhật lúc: 2025-02-08 01:25:42
Lượt xem: 263

Sau trận mưa lớn là những ngày nắng liên tục, nhanh chóng hong khô hết lượng nước đọng trong đất.

Sáng sớm, Tống Đàm kéo chiếc lồng bắt cá từ ao lên. Dù cá tôm bên trong vẫn nhiều, nhưng so với lần đầu tiên đầy ắp thì rõ ràng đã ít đi hẳn.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Ban đầu, lũ cá bị thu hút bởi linh khí, nhưng bây giờ ngày nào cô cũng tỏa linh khí khắp núi đồi, đến mức vắt kiệt cả mình, ao nước dĩ nhiên cũng không bị bỏ sót…

Nhìn đi, không chỉ đám cá trở nên kén ăn mà ngay cả cỏ nước ven bờ cũng xanh mướt rậm rạp.

Bây giờ, mỗi khi người nhà đi ngang qua ao, đều phải mang theo một cây gậy để vén cỏ, tránh mấy con rắn hoảng loạn bò chạy tứ phía.

Nơi này đã dần dần tràn đầy linh khí rồi!

Không tin thì cứ nhìn cái ao trên núi sau nhà mà xem, nơi đó thả cả vịt, còn ao trước cửa nhà bây giờ đã có cả vịt trời bay đến. Nước trong ao đầy ắp cỏ nước xanh mượt.

Ngày nào Tống Tam Thành cũng phải vớt hai sọt lớn mang đi băm nhỏ cho heo gà ăn.

Đương nhiên, chẳng hạn như mầm non của bèo tây thì thỉnh thoảng người cũng có thể ăn một chút.

Còn chỗ cá này, mang về nhà cũng đủ để cả nhà ngồi xử lý cả tiếng đồng hồ.

Ông chú Bảy, bà thím Bảy và thím Liên Hoa đang ngồi đó làm cá, mẹ chồng thím Liên Hoa dạo này theo ông ngoại Tống Đàm đan chiếu cỏ, hai ông bà già ngồi một chỗ không đi lại được, vậy mà vẫn có đủ chuyện để nói.

Lúc này, thím Liên Hoa sơ ý bị cái đuôi cá tát mạnh vào mu bàn tay, chỗ da vốn đã trắng trẻo nhờ được nuôi dưỡng tốt lập tức hằn lên một vết đỏ.

“Con cá này khỏe ghê!”

Chút đau này chẳng đáng gì với thím, ngược lại còn vui vẻ nhìn con cá trắm cỏ trong tay.

“Chứ sao nữa!”

Ông chú Bảy cũng góp lời: “Ăn trong thời gian này, vị ngày càng ngon hơn.”

Nhưng ngon thì ngon, cả nhà cũng không nghĩ nhiều. Trong thôn luôn có những người như vậy, chẳng làm gì đặc biệt mà rau cỏ vẫn tốt hơn nhà khác, thu hoạch cũng nhiều hơn.

Có gì mà phải thắc mắc?

Thao Dang

Người với người vốn dĩ có sự khác biệt.

Hơn nữa, ăn ngon mãi rồi cũng quen, cảm giác nhạy bén với vị ngon cũng giảm dần.

Tống Tam Thành vừa đi một vòng trên núi về, liền nói với Tống Đàm: “Đàm Đàm, lát nữa con với Kiều Kiều theo cha đi thu hoạch đậu nành nhé.”

Kiều Kiều ngẩn ra: “Nhưng lá vẫn chưa vàng hẳn, mẹ nói phải chờ đến khi thân, lá và vỏ đậu đều vàng rộm mới thu hoạch cơ mà.”

Khu rừng trồng dẻ ngoài nấm tuyết nhĩ và nấm mộc nhĩ, còn có hơn ba mẫu trồng đậu nành. Dù ánh sáng không bằng chỗ đất trống, khiến hạt đậu hơi dài một chút, nhưng nhìn những chùm đậu nặng trĩu trên cây, thì đây đúng là một vụ mùa bội thu.

Tống Tam Thành nghĩ đến cảnh sắp được thu hoạch đầy ắp, không nhịn được mà cười nói: “Chín rồi. Trời nóng thế này, chỉ cần chậm một ngày là sẽ vàng cả mảng, giờ thu là vừa đẹp.”

“Bây giờ thu thì đậu đã vàng nhưng chưa rụng hết. Nếu đợi đến khi khô hoàn toàn trên ruộng, lúc thu hoạch sẽ rơi vãi đầy đất… Chẳng lẽ còn phải mất công đi nhặt lại à?”

Thuê người thì không đáng, nhưng không thuê mà thấy hạt đậu rơi rụng thì lại xót ruột.

Thôi thì nhân lúc đậu đã vàng mà chưa khô hẳn, thu về trước là tốt nhất.

Hơn nữa, đậu nành có thể làm phân bón, năm sau cây dẻ chắc chắn sẽ tốt hơn! Khi đó cành nặng trĩu quả, có khi còn phải chống gậy để đỡ cây nữa đấy!

Nghĩ đến tương lai tươi đẹp này, dù thu hoạch đậu không phải chuyện nhẹ nhàng gì, nhưng Tống Tam Thành vẫn vui vẻ hết biết.

Còn với Tống Đàm bây giờ, chút việc này đúng là chẳng đáng kể gì.

“Được ạ.”

Cô quen tay lấy hai cái sọt lớn trong kho đồ lặt vặt, rồi gọi Kiều Kiều:

“Em mang theo thức ăn cho c.h.ó rồi đi với cha lên núi thu hoạch trước đi, chị sẽ đi ra sau núi rồi lấy xe ba bánh chở về.”

---

Vườn hạt dẻ bên kia, Kiều Kiều ngày nào cũng xem, nên giờ không còn quá ngạc nhiên trước khung cảnh ấy nữa.

Nhưng Tống Tam Thành thì khác, cách mấy ngày mới ghé một lần, lần nào đến cũng thấy mấy cái vỏ gai xanh biếc bọc ngoài hạt dẻ trông đáng yêu cực kỳ.

Rồi lại liếc qua bụi kim anh tử, bây giờ chưa phải mùa quả chín, nên hoa nở rộ khắp nơi, gió thổi qua một cái là cánh hoa trắng muốt bay lả tả như bươm bướm múa lượn, đẹp đến nín thở.

Ông đứng lại, thở dài cảm thán:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-467-dau-nanh-va-long-bat-ca.html.]

“200 tệ một cân.”

“Không phải đâu ạ!”

Kiều Kiều nhìn ông, giải thích:

“Chị con nói là ‘ít nhất’ 200, còn chưa định giá chính thức nữa. Với lại, đó là giá quả khô, phải tách gai, cắt nhỏ, lấy hạt ra, phơi khô, bốn cân quả tươi mới được một cân khô đấy ạ.”

“Thì có sao?”

Tống Tam Thành bây giờ hoàn toàn không còn dáng vẻ của người từng tiếc tiền không dám mua kim anh tử nữa.

“Mình bỏ tiền ra mua giống, thuê người trồng, hết có nhiêu đâu? Con nhìn kìa, kim anh tử lớn tốt thế này, đến mùa thu hoạch chắc chắn ra bao nhiêu quả! Kiếm tiền dễ như không.”

“Dễ đâu mà dễ.”

Kiều Kiều bĩu môi không hài lòng:

“Rõ ràng cũng tốn bao nhiêu công sức…”

Công sức đó, theo Tống Tam Thành—người từng trồng trọt thực sự—thì chẳng đáng là bao.

Tóm lại, ông cứ thế xách giỏ, phớt lờ con trai, vui vẻ đi vào vườn hạt dẻ.

---

Bên này, Tống Đàm đã lên đến ngọn đồi phía sau.

Chú Trương có vẻ sốt ruột:

“Đàm Đàm, cháu thuê miếng đất này cũng được mấy hôm rồi, sao chưa thấy động tĩnh gì? Định làm gì đấy?”

Tống Đàm cũng muốn làm lắm chứ!

Nhưng bây giờ đang đúng mùa bận rộn nhất, ruộng lúa cần cấy, camera giám sát phải lắp, đào sắp thu hoạch, dưa hấu với rau đang bán chạy, đậu nành cũng sắp chín rồi…

Hơn nữa, sắp vào hè, thuê người làm việc vào thời điểm này thì tiền công cao ngất ngưởng.

Cô đành xua tay:

“Không vội ạ, đợi lát nữa cháu tìm người quy hoạch hẳn hoi đã.”

Câu này không phải nói cho có, cô thực sự đang tìm người làm.

Trong khi đó, chú Trương nhìn sang mảnh đất bên cạnh của mình, thấy mấy dây leo xanh mướt đang bò đầy trên đất, vui vẻ ra mặt:

“Năm nay chắc chắn củ sắn dây nhà tôi phát triển tốt lắm, echasu xem dây leo này, khỏe chưa!”

“Đúng vậy ạ!”

Tống Đàm không khách sáo chút nào, cô đã bí mật rắc ít linh khí vào đó mà, nên cũng nghiêm túc gật đầu:

“Hôm trước cháu còn bón ít phân mới vào đấy, chú Trương, năm nay thu hoạch sắn dây ngon lành đi, đến lúc đó cháu bảo Kiều Kiều livestream giúp chú bán hàng.”

“Không thì chú cũng thuê hai người dọn dẹp đi.”

Thu hoạch sắn dây là công việc nặng nhọc, một mình làm thì thiệt lắm.

“Nếu năm nay kiếm được mớ tiền, xem mấy đứa con của chú có tiếc không.”

Ai cũng không phải thánh nhân, nghe câu này, nét mặt chú Trương lộ ra chút sung sướng.

Tống Đàm nhìn mà chỉ có thể thở dài.

Bây giờ, những người từng là ruột t.hịt thân thiết, lại thành ra thù hận khắc cốt ghi tâm thế này…

Cô nhanh chóng đổi chủ đề:

“Nhưng chú Trương này, mảnh đất này chú thật sự không định trồng nữa à? Để lại ít củ sắn dây làm giống, mỗi năm vẫn có một khoản thu nhập mà.”

“Không trồng nữa.”

Chú Trương lắc đầu:

“Tuổi già rồi, dù kiếm một triệu tệ, tôi cũng không làm cái công việc nặng nhọc này nữa.”

Huống hồ, giờ ông còn làm công cho Đàm Đàm, nhận lương, ăn uống đầy đủ, chẳng lẽ mỗi năm còn bận bịu chuyện nhà mình nữa? Thu hoạch sắn dây đâu phải một hai ngày là xong…

Vậy thì quá không biết điều rồi.

Loading...