Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1201: Có phải số khổ không đấy. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:39:39
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật lòng mà nói, xưa nay Chu Thiên Vũ chưa từng được hoan nghênh đến thế ở nhà họ Tống!

Thế nhưng hôm nay, trong không khí hân hoan của ngày mùng Một Tết, anh ta thật sự được cả nhà họ Tống công nhận rồi!

Chẳng hạn như giờ đây, Ngô Lan cười đến mức không khép nổi miệng:

“Ôi giời ơi! Thiên Vũ à… cái thằng nhóc này, nói năng thẳng thắn quá chừng… Nào nào nào, lại đây chúc Tết thím một cái, thím lấy đồ ăn cho cháu!”

Chu Thiên Vũ vừa định nói thêm mấy câu thì đã thấy người đàn ông trung niên bán ti vi bên đối diện đang thở hồng hộc, mặt tím cả lên!

Ối giời ơi!

Anh ta giật b.ắ.n mình:

“Tết nhất đầu năm, không được chơi kiểu này đâu nha! Chú mà còn vậy nữa là tôi… tôi gọi bí thư làng tới đấy!”

Ban đầu anh ta định nói gọi công an, nhưng nghĩ lại cong an xã mà, chủ yếu là giảng hòa, Tết nhất ai mà sợ chứ. Thế là theo phản xạ, liền nghĩ đến vị bí thư kia cực kỳ có uy.

Tiếc là, bí thư Tiểu Chúc hôm qua vừa mới về thủ đô rồi, giờ có muốn tìm cũng chẳng tìm được.

Nhưng lại là trùng hợp may mắn, vừa nhắc tới “bí thư”, Tống Đại Phương đã hơi chột dạ.

Ông ta còn nhớ rất rõ vị nữ bí thư kia, giọng điệu kiểu cách, việc nghiêm không làm, lại còn dám vạch trần mặt mũi ông ta ngay trước mặt cả nhà, khiến ông ta phải cúi đầu mấy tháng trời.

Giờ nghĩ lại mục đích mình đến đây hôm nay, nếu lát nữa bị người ta xỉa xói thêm lần nữa, vậy mấy chuyện tiếp theo còn làm ăn gì được nữa?

Thế là ông ta nín nhịn, chẳng nói thêm lời nào, chỉ âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Mao Lệ.

Mao Lệ nhìn cái ti vi, lúc này hơi giơ tay lên, cái vòng tay vàng to loáng loáng lộ ra:

“Cậu thanh niên à, ăn nói cũng nên chú ý chứ. Nhìn bọn tôi đây, giống đi tiếp thị không?”

Chu Thiên Vũ lúc này mới thở phào, nhưng trong lòng càng thấy khó chịu:

“Chiêu này là dùng để dụ ông bà già đó, gọi tôi ra làm gì? Có ích gì đâu?”

“Bây giờ làm tiếp thị là kiểu như vậy đó! Không nói thẳng bán hàng nữa, mà lái cái xe nửa cũ nửa mới đến ngồi chơi, hỏi han sức khỏe, giúp sửa điện thoại, chỉnh vòi nước…”

“Làm cho ông bà lú hết cả đầu, chú bán cái gì họ chẳng mua?”

“Xì! Tôi đâu phải không biết lên mạng, tưởng tôi cũng bị lừa như mấy cụ à? Không có cửa đâu!”

“Còn nữa, tôi đã nói rồi là phải chọn đúng thị trường, cái ti vi này bán không nổi đâu. Kêu đi bán camera giám sát ấy… không chịu nghe!”

Anh ta tuôn một tràng, sau đó nhớ lại lời Ngô Lan lúc nãy, lập tức quay sang cười tươi rói:

“Thím ơi, trưa nay họ hàng nhà cháu đến, cha cháu bảo mời chú Tống với ông nội Tống qua nhà tiếp khách, uống vài ly.”

Khóe mày đuôi mắt Ngô Lan như muốn bay lên trời, giờ Chu Thiên Vũ có đòi thêm một rổ củ cải bà cũng vui vẻ cho luôn!

Trời ơi là trời, cực khổ nửa đời người, sao mà ngày mùng Một năm nay khiến bà thấy vui thế này cơ chứ?

Chu Thiên Vũ ấy à, mặt thì vẫn còn cái kiểu hóp hóp má, mà làm việc lại xuất sắc đến thế!

Hai người họ cứ tỉnh bơ như không, làm Mao Lệ tức đến muốn bốc hỏa, lúc này liền cao giọng chanh chua:

“Cậu nói bậy gì đấy! Tôi là bác ruột của Tống Đàm! Đây là bác trai ruột của nó!”

A?

Chu Thiên Vũ không ngờ mình lỡ miệng lại đắc tội với họ hàng bên nhà họ Tống, cha anh ta sang năm còn trông vào nhà họ Tống để kiếm thêm tiền cơ mà!

Nhưng anh ta phản ứng cũng nhanh:

“Không phải mẹ tôi bảo hai người cãi nhau rồi tuyệt giao rồi sao? Hình như trong làng còn có người làm chứng ký giấy gì đó nữa?”

“À ha! Tôi hiểu rồi!”

“Là thấy Tống Đàm sắp bán cây giống, hai người vội đến hòng chiếm chút lợi chứ gì? Lấy cái ti vi này làm cớ đúng không?”

Anh ta cười hô hố:

“Bác gái, bác muốn chọc tôi cười c.h.ế.t hả, hahahaha! Cái ti vi này mang cho tôi làm màn hình phụ tôi còn thấy xấu hổ, bác cũng tặng cho được?”

“Chậc chậc!”

Anh ta lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi tiếc nuối:

“Tính toán giỏi như thế, sao vẫn chưa phát tài vậy? Chẳng lẽ là số khổ?”

Câu này vừa thốt ra, ngay cả Tống Đàm cũng không nhịn nổi nữa, “phì” một tiếng bật cười. Ngô Lan cũng không nhịn được, đôi môi đỏ chót cười toét tận mang tai, còn giả vờ trách móc Chu Thiên Vũ:

“Cái thằng này… ôi giời… cháu nói vậy làm thím… không biết giải thích thế nào luôn rồi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1201-co-phai-so-kho-khong-day-1.html.]

“Con biết! Con biết!”

Kiều Kiều giơ tay lên cao, nghiêm túc đáp:

“Anh Thiên Vũ, bác cả với bác dâu không có số khổ đâu!”

“Họ không phát tài là vì… vì họ phát tài không nổi!”

Tống Tam Thành xưa nay là người hiền lành chất phác, lúc này đứng trong góc chẳng dám chen lời, cúi đầu, cố nhịn cười mãi mới không để lộ ra vẻ khoái chí.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Đúng là gia môn bất hạnh, nhìn xem anh ruột mình làm ra cái chuyện xấu hổ thế này, để thanh niên người ta phải chê cười.

Hơn nữa…

Ông anh cả nhà mình không phải rất sĩ diện sao? Sao lần này bị châm chọc đến vậy mà còn chưa chịu rút lui?

Nếu còn không đi, lát nữa ầm ĩ lên…

Ông đảo mắt nhìn quanh, liếc về phía chân tường, như thể đang định tìm một viên gạch thuận tay.

Nếu thực sự cãi nhau, Tết nhất thế này mà lại đập vỡ kính xe nhà người ta nữa, có khi khó mà sửa được đấy?

Người thật thà nhón chân lên, rõ ràng đang chuẩn bị “ra tay”.

Mà lúc này, Mao Lệ đã sắp phát điên vì bị tên thanh niên “không biết lễ phép” này chọc giận, đang chống nạnh, giày cao gót lộc cộc bước lên chuẩn bị mắng một trận tơi bời!

Nào ngờ ngay lúc đó, giọng ông Tống Hữu Đức vang lên:

“Tết nhất thế này, ồn ào cái gì đấy?”

Tống Đại Phương mắt sáng lên, lập tức ôm ti vi chen vào trong sân, rồi giả vờ như không có chuyện gì, tươi cười nói:

“Cha, sao lại ngủ ở nhà của Tam Thành vậy? Là nhà mới xây có chỗ nào chưa thoải mái à? Không sao, con chi tiền sửa lại cho cha.”

Rồi lại tươi cười giải thích:

“Cũng không có cãi vã gì đâu. Chỉ là con mua cho cha cái ti vi, bên nhà Tam Thành thấy nhỏ quá, sợ mất mặt… nên hơi không ưng ý chút thôi.”

Vừa dứt lời, trong lòng Tống Đại Phương liền giật thót.

c.h.ế.t tiệt, buột miệng nói ra mất rồi, quên mất hôm nay là đến gia nhập cái nhà này cơ mà!

Vội vàng chữa cháy:

“Con cũng không có kinh nghiệm, đúng là cái ti vi này mua không được ổn lắm. Cha à, cha theo tụi con lên thành phố ở ít ngày đi, con dẫn cha đến trung tâm thương mại chọn mua trực tiếp!”

Tống Đàm nhướng mày: ô hô, hôm nay bác cả bản lĩnh ghê ha! Không lẽ lại đang nhắm đến món hời nào rồi?

Thật ra mà nói, ngày đầu năm thấy con trai cả vẫn về như thường, trong lòng ông Tống Hữu Đức cũng hơi cảm thấy vui.

Nhưng con mình thế nào, ông rõ hơn ai hết.

Lời vừa mở miệng, mục đích liền lộ rõ mồn một.

Ông cụ khẽ thở dài, c.uối cùng vẫn buông bỏ cái tâm muốn cưỡng cầu.

Lúc này chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tết nhất thế này, trung tâm thương mại đông người, cha lười đi. Hay là thế này đi, con đưa cha tiền sửa nhà, tiền mua điện máy luôn. Giờ cha biết lên Douyin mua hàng rồi, để cha tự mua.”

Lời này vừa nói ra, Tống Đại Phương lập tức cau mày.

Thao Dang

“Trên đó thì mua được cái gì tốt chứ? Cha, mình phải đi xem hàng ngoài chợ mới chắc ăn.”

“Ồ.”

Ông cụ bình thản móc điện thoại thông minh mới toanh ra, chậm rãi mở ảnh chụp, chìa cho ông ta xem một tấm:

“Ba muốn mua cái hiệu này, mẫu này. Con thanh toán đi.”

Thực ra không phải ông cụ muốn mua, mà là hôm nọ Kiều Kiều dạy ông cách lên mạng, tiện tay dạy luôn cách chụp màn hình… Tuy bây giờ cũng chẳng nhớ làm sao để chụp lại nữa, nhưng cách mở ảnh vẫn nhớ.

Tống Đại Phương vừa nhìn… 75 inch, 6999 tệ.

Lập tức á khẩu.

Đúng lúc đó, bà Vương Lệ Phân cũng đi ra.

Tối qua bà thức khuya đánh bài, nhưng ngủ một giấc dậy tinh thần phơi phới, khí sắc còn rất tốt.

Giờ chẳng thèm liếc mắt nhìn thằng con cả, trực tiếp hỏi Kiều Kiều:

“Con nấu sủi cảo chưa đấy?”

Loading...