Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1219: Hương Hương. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:11
Lượt xem: 201
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có người lái xe, có người trò chuyện, hơn hai tiếng đồng hồ đường xa cũng chẳng thấy lâu.
8:00 sáng ăn sáng xong xuất phát, đến 10:50 là đã đến nhà của độc giả kia rồi.
Đó là một khu biệt thự xây dựng tự phát nằm giữa thành phố và thị trấn, có lẽ vì những người xây nhà đều tương đối có điều kiện nên kiểu dáng biệt thự muôn hình vạn trạng, nhưng căn nào cũng rộng rãi.
Tống Đàm tò mò hỏi:
“Chỗ này giàu vậy luôn ạ?”
Lục Xuyên chỉ tay về phía những tòa nhà cao tầng đằng xa:
“Nghe độc giả nói, hồi đó giải tỏa đất nên mới như vậy.”
Tống Đàm quan sát kỹ, ngạc nhiên nói:
“Giải tỏa rồi mà mọi người còn đồng lòng tụ lại một chỗ như vầy, hiếm thấy ghê.”
“Quy mô mấy căn biệt thự này cũng không nhỏ đâu nha.”
Lục Xuyên bất đắc dĩ:
“Hồi đó sau khi giải tỏa, hộ khẩu bị đóng băng, trong làng tự nhiên kéo đến một đám người. Kẻ thì dụ chơi bài bạc, người thì dụ đi đầu tư làm ăn.”
“Thậm chí còn có người chuyên đi kêu gọi góp vốn cho vay.”
Độc giả này chính là người năm xưa, lúc việc tặng thưởng chưa phổ biến mà một lần tặng ngay 1 vạn, nên mới khiến Lục Xuyên nhớ mãi không quên.
Nhưng cũng chỉ có lần đó.
Về sau, ông trưởng thôn đã nghỉ hưu ở làng gom mọi người lại, nói về tình cảnh hỗn loạn sau giải tỏa, lấy tình cảm ép người ta đem tiền đi mua nhà hoặc xây nhà…
Và thế là, nhà nhà đều đi mua nhà, còn lại thì xây biệt thự…
Từ đó độc giả không còn một lần nào thưởng lớn nữa.
Nhưng đồng thời, gần như toàn bộ tiền đền bù của cả làng cũng được giữ lại nguyên vẹn…
Thậm chí còn tăng giá trị lên nữa.
Tống Đàm hít sâu một hơi:
“Vị trưởng thôn này đúng là công đức vô lượng! Mà hồi đó chắc bị chửi không ít đâu.”
Lục Xuyên gật đầu:
“Ông cụ sống đến hơn 90 mới mất, là hỷ tang, lúc mất, cả làng từ già tới trẻ khắp nơi trong ngoài đều quay về tiễn đưa.”
Tuy người trẻ thời nay hay nói đùa “Sau khi tôi c.h.ế.t, mặc kệ nước lũ ngập trời”, nhưng sống c.h.ế.t vốn là chuyện trọng đại, nghe đến chuyện này, Tống Đàm cũng không khỏi thở dài:
“Không biết sau này bí thư Tiểu Chúc có được người ta yêu quý như vậy không nữa?”
Lục Xuyên bật cười:
“Như vậy có vô ơn quá không? Không lẽ người ta không bao giờ được thăng chức sao?”
Tống Đàm cũng bật cười:
“Vậy thì, để nhà mình cố gắng trở thành một người như thế vậy!”
“Chắc chắn rồi.”
Lục Xuyên dừng xe theo chỉ dẫn của GPS, lúc này mỉm cười chắc nịch với Tống Đàm:
“Không phải các em đang làm rồi sao?”
Vừa dứt lời, cổng sắt lớn của căn biệt thự được mở ra, bên trong bước ra một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi.
Người kia đầu tóc rối bù, ngái ngủ, mặc một bộ đồ ngủ dày màu xanh đậm có lót nỉ, chân đi dép lông, ngáp một cái rồi lề mề nói:
“Các anh là ai…”
Nói được nửa câu, người đã sững sờ tại chỗ, ánh mắt quét qua Lục Xuyên, lại nhìn Tống Đàm.
Rồi lại quay sang nhìn Lục Xuyên, rồi lại nhìn Tống Đàm lần nữa…
Cứ như vậy nhìn qua nhìn lại một cách cơ học suốt hai phút…
“Trời má!”
“Sơn Xuyên!”
“Còn còn… chị dâu! À không, em dâu… À thôi vẫn là chị dâu đi!”
“Mấy người… mấy người… không nói là đến sớm như vậy, còn đẹp vậy nữa chứ?!”
Anh ta há miệng mấy lần, cả người như hóa đá, hai tay lóng ngóng lần mò điện thoại, đầu óc thì tê liệt luôn rồi.
Sơn Xuyên là ảnh đại diện thời đầu của Lục Xuyên, lúc độc giả bắt đầu chuyển qua đọc bản quyền chính thức, anh đã thấy ảnh quảng bá của trang web...
Những bức ảnh kiểu này thông thường đều đã qua chỉnh sửa, sửa xong thì trông cũng khá bảnh bao, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức “khá” thôi. Dù sao thì đàn ông phần lớn đều có một sự tự tin kỳ lạ, kiểu như bất kể người khác có đẹp trai cỡ nào, thì trong lòng anh ta mình vẫn là đẹp trai nhất.
Thế mà bây giờ nhìn lại!
Thao Dang
Chán thật! Cái web rách kia, mấy người biết làm truyền thông không đấy?! Biết PR không hả?!
Biết không?!
Có một khuôn mặt như này mà chỉ để anh ta làm một tác giả nổi tiếng nhờ tài năng thôi hả, mấy người không thấy áy náy à?!
Không thấy áy náy à?!
Một gương mặt như kia, lông mày đậm, mắt sáng, thần thái rực rỡ, có điểm nào thua kém nam chính trong và ngoài nước chứ?!
Còn bạn gái của anh ta nữa… chính là cô gái nhà mở nông trại đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1219-huong-huong-1.html.]
Anh ta từng được tặng trà, còn từng xem qua mấy buổi livestream trồng trọt.
Những nữ streamer đó đúng là chăm chỉ thật, làm gì cũng được, mặt mũi sau khi qua filter và make-up thì trông cũng ổn.
Anh ta cũng xem kênh của Kiều Kiều, nên tự nhiên cũng biết chị của Kiều Kiều đã từng xuất hiện.
Nhưng… fan đọc sách vốn không phải fan c.uồng idol, cùng lắm xem qua rồi nói vài câu cho vui, chẳng ai rảnh mà nghiên cứu kỹ làm gì.
Thời gian rảnh rỗi còn không bằng đi nghiên cứu cách ngồi lên router để giành được hàng dễ hơn nữa kia!
Huống hồ, chị của Kiều Kiều trong mắt mọi người vốn mặc định là kiểu:
Đẹp thì có đẹp, nhưng thật sự chẳng mấy ai nhớ mặt nổi.
Dù sao trước đây từng xuất hiện vài lần trong livestream, mà chẳng ai nhớ được mặt cô.
Thế mà bây giờ…
Cái web c.h.ế.t tiệt kia!
Toàn dùng hiệu ứng làm đẹp kiểu gì không biết!
Người thật đẹp rạng rỡ như thế, đứng ở đó thôi cũng khiến người ta không thể nào quên nổi!
Hiện tại còn mặt mộc hoàn toàn, chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác lông vũ màu đen bình thường mà lông mày vẫn đậm rậm, da vẫn trắng như tuyết, đứng cạnh Sơn Xuyên đúng là một đôi xứng lứa vừa đôi!
Một người như vậy mà lại từng bị xem là người không có “độ nhận diện” trong livestream…
Mà anh ta, nếu không nhớ lầm thì giờ đang để tổ c.h.i.m trên đầu đúng không?
Độc giả sụp đổ quay người lại:
“Đợi tôi chút! Tôi đi thay đồ!”
Anh ta thật sự có ý định chụp ảnh nghiêm túc với Sơn Xuyên đại đại mà!
Chỉ là một, không ngờ đối phương đến sớm vậy. Hai là… đều là đàn ông cả, tới thì ngồi chơi ăn uống trò chuyện, đợi xong xuôi rồi thay đồ chụp ảnh cũng chẳng muộn.
Vì vậy nên mới ngủ thẳng một giấc tới tận lúc mặt trời lên cao.
Hiện tại…
Được rồi được rồi! Đàn ông cũng có lòng tự trọng chứ bộ!
Thế nhưng lòng tự trọng ấy vừa mới dâng lên một tí, thì đầu gối lại bị thứ gì đó đ.â.m mạnh một cái, cả người nghiêng ngả ngồi luôn lên lưng con heo mập mạp rắn chắc nhà mình – Hương Hương.
“Ụt ịt ụt ịt…”
Hương Hương à một chú heo ngoan, nó không hiểu mấy chuyện thắng thua giữa con người, lúc này vẫn giống như mọi khi chơi đùa với chủ, định cõng anh ta ra trước cổng đi dạo một vòng.
Tuy hơi thấp khiến chân chủ vẫn kéo lê trên đất, nhưng lòng thành là quan trọng, đúng không?
Càng khiến lòng tự trọng tan vỡ hơn nữa là, tác giả mà mình yêu quý cùng bạn gái xinh đẹp của anh ấy căn bản chẳng ai thèm liếc nhìn mình lấy một cái.
Ngược lại, hai người đó đều đang chăm chú nhìn Hương Hương, mặt đầy kinh ngạc:
“Nuôi đẹp quá vậy?!”
Đúng là đẹp thật mà!
Tống Đàm hoàn toàn nói thật, con heo này mà mang về nhà cô cũng chỉ có thể nuôi ra được vóc dáng như này thôi.
Heo giống Duroc trong các trại nuôi thông thường sẽ khống chế trọng lượng ở mức 300 đến 500 cân, kỷ lục lịch sử nghe nói từng lên tới 800 cân, mà nuôi như thú cưng trong nhà mà nuôi ra được vóc dáng năm sáu trăm cân như này…
Không dễ!
Đặc biệt là dáng người như vậy mà khi di chuyển còn thấy rõ cơ bắp c.uồn c.uộn nữa!
Có khi phải nặng hơn sáu trăm cân ấy chứ!
Nhà cô con heo trắng mới hơn 400 cân mà Ngô Lan đã coi như bảo bối rồi!
Heo rừng nhỏ sinh vào mùa hè, đến giờ chưa đầy tám tháng, không đủ tuổi để làm giống.
Mà con Hương Hương trước mắt này, đúng là người cha tuyệt vời nhất rồi!
Tống Đàm lập tức phấn khởi:
“Đây là Hương Hương à? Nó lớn lên đẹp ghê luôn á!”
Lục Xuyên cũng hơi sửng sốt:
“Trong hình nhìn nó đâu có to vậy đâu.”
Độc giả (giọng đờ đẫn):
“Thân nó dài lắm, để chụp hết thì tôi thường phải bật góc rộng.”
Sau đó hít sâu một hơi, nhớ lại hôm nay là để tìm cho Hương Hương một mái nhà mới ổn định, liền từ trên lưng heo bước xuống, kéo áo chỉnh tóc, rồi nghiêm túc hỏi:
“Các anh thật sự đồng ý ký hợp đồng à?”
“Sơn Xuyên đại đại, không phải tôi không tin anh, chỉ làHương Hương thật sự quan trọng với tôi…”
“Tôi hiểu mà.”
Tống Đàm gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra cho anh ta xem:
“Đây là hai con heo mẹ nhà tôi, một là heo rừng bắt được trên núi, nhưng nó ngoan lắm, chỉ hơi háu ăn thôi. Anh có xem livestream của Kiều Kiều chứ? Hồi đó nó tự theo về nhà đấy.”
“Còn con heo trắng thì ngoan hơn nữa, mà cũng ăn nhiều hơn luôn.”
“Chúng nó không đánh nhau đâu.”
“Hiện tại chuồng heo nuôi bọn nó nằm sau núi nhà tôi, là một mảnh rừng núi. Muốn chạy nhảy thế nào cũng được, độ tự do rất cao.”