Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1214: Không thích à? (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:20
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ mới ngửi thấy mùi hương thôi, mọi người đã ngây ngất như trên mây, chẳng còn ai để ý ba miếng hay năm miếng thịt nữa rồi.
Lúc này ai nấy đều gật đầu lia lịa, đến cả Trần Nguyên cũng không ngừng nuốt nước bọt. Trong lúc chờ Kiều Kiều vớt bún, anh ta còn không dám nói lời nào.
Tài xế thì ngoan ngoãn xếp c.uối hàng, nước miếng ròng ròng mà cũng không dám chen lên trước. Trong lòng ông ta nghĩ, hôm nay được ké bữa này, đủ để mình khoe khoang ba năm năm năm rồi!
Chỉ cần ngửi thôi là đủ biết, quá đỉnh!
Dân Vân Thành ai ai cũng là “lão thực khách”, chỗ nào ngon là kéo đến đầy!
Mà ông đây cũng từng đi nhiều nơi rồi, vậy mà chưa từng nếm được món nào như thế này, chắc là suất ăn nội bộ rồi nhỉ?
Chắc chắn là suất ăn nội bộ truyền thuyết trong truyền thuyết!
Trời ạ! Bảo sao ai ai cũng đổ xô đi thi công chức, thì ra khi thành công rồi, thật sự được ăn ngon như thế này đó!
Tài xế ôm tô, nhón chân, ánh mắt khẩn thiết hệt như đang xin ăn.
…
Phải nói thật, Kiều Kiều tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nói đến sự thu hút người khác, thì đúng là có thiên phú trời cho!
Sáng mùa đông, mọi người vất vả lặn lội từ xa tới, đúng lúc mệt mỏi, căng thẳng, chưa quen khí hậu, ăn uống cũng chẳng thấy ngon miệng.
Thế mà Kiều Kiều lại đưa ra món bún gạo này, dù là bún chua cay hay bún nước xương, đều được làm từ gạo hảo hạng nhà trồng, phối hợp với các loại đồ ăn kèm ngon tuyệt, lại thêm trứng chiên và thịt ba chỉ áp chảo thơm nức mũi…
Trần Nguyên lúc nhận ra thì tô bún đã bị anh ta ăn sạch bóng, đũa khuấy trong nước lèo, ngoáy một vòng, ngoáy một vòng, chỉ còn vài cọng hành lá lềnh bềnh. Lúc đó, anh ta mới chợt bừng tỉnh.
Đây là bữa đầu tiên ở nhà sếp đấy!
Ăn một bữa mà thèm thuồng như vậy, anh ta không dám tưởng tượng mọi người nhìn mình thế nào nữa…
Liếc nhìn các đồng nghiệp xung quanh, trời ơi, ai nấy cũng ôm tô bún, mặt mày mờ mịt.
Trần Nguyên nghiến răng, định đặt đũa xuống.
“Ở đây còn có bánh bao nè, mọi người không ăn hai cái sao? Nhân củ cải với tóp mỡ đó, thơm cực luôn!” Kiều Kiều ló đầu ra, tò mò nhìn cả đám.
Cậu thực sự tò mò, vì từ trước tới nay, ai đến nhà ăn cũng phải ăn hai ba phần, chưa thấy ai chỉ ăn đúng một tô rồi ngưng cả.
Nhưng mà, lời nói vô tư của Kiều Kiều lại khiến Trần Nguyên vô cùng giằng xé.
Bánh bao thôi mà, ăn thêm hai cái cũng không sao. Nhưng nãy giờ mình ăn bún rột rột một mạch hết sạch tô to, nếu tiếp tục ăn nữa, có khi nào bị xem là... tham ăn vô độ không?
Như vậy chẳng phải làm mất mặt nhóm của Tiểu Đỗ rồi sao?
Nhìn quanh, mấy người kia cũng ôm tô không, tốc độ ăn nhanh như luyện tập từ trước, nét mặt cũng cùng một kiểu giằng co, y hệt.
Trong lòng Trần Nguyên, cán cân đang lắc lư dữ dội.
Kiều Kiều vẫn chưa từ bỏ: “Cháo cũng không uống ạ? Cháo gạo dẻo thơm nóng hổi nè, thực sự ngọt và ấm áp lắm đó.”
Vừa nói, cậu vừa cầm vá lớn khuấy nồi cháo trắng sền sệt.
Trần Nguyên: …
Cái cán cân trong đầu anh ta c.uối cùng rầm một tiếng đổ nghiêng về một bên. Anh ta cắn răng: “Vậy tôi ăn thêm chút nữa vậy.”
Kiều Kiều lập tức cười tươi rói: “Tốt quá! Mấy món này đều do em tự tay nấu hết đó! Em còn tưởng mọi người chỉ ăn một tô là vì không thích cơ…”
Không thích?!!
Không không không, không thể nào! Trần Nguyên vừa lắc đầu lia lịa, vừa đưa tô tới nồi, vớt thêm một đũa bún nữa.
Cái nước lèo này thật sự quá kích thích vị giác!
Ăn thêm chút nữa thôi!
Ngô Lan cũng quay lại nhìn, sợ mấy cậu thanh niên trẻ vì ngại mà không dám ăn no, nên vội vàng thúc giục:
“Ăn đi, cứ ăn thoải mái vào! Ăn nhiều một chút! Phải ăn cho thật no bữa này đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1214-khong-thich-a-1.html.]
“Được được được! Nhất định sẽ ăn no!” Người nói câu này chính là bác tài.
Ông ta nhìn đám thanh niên kia ai nấy đều im re không lên tiếng (vì vừa rồi ăn quá nhiều, quá mãnh liệt, giờ thấy ngại không dám mở miệng), nên lúc này đáp lời rất nhanh gọn.
Một tay ông ta bưng tô bún chan nước súp húp rột rột, tay kia thì cầm chiếc bánh bao to, ăn đến miệng dính đầy mỡ.
Trời cao chứng giám! Cả đời ông ta chưa từng sung sướng thế này!
Ngon quá! Ngon không chịu nổi!
Trong cái làng quê bình thường thế này, lại có một nhà bình thường như thế này, nếu không nhờ cơ duyên nhận được c.uốc xe này, có khi cả đời ông ta cũng không biết được rằng, đồ ăn ngon thật sự là có mùi vị thế này!
Thao Dang
Bảo sao nhà giàu ăn món gì cũng phải tốn cả trăm triệu, chắc chắn là vị như thế này!
Chắc chắn là vậy!
Nếu ông ta có tiền thì ông ta cũng ăn, hu hu hu!
Chỉ một bữa cơm ngắn ngủi thôi, mà trong đầu bác tài từ “chính trị” bay sang “thương trường”, đúng là một lần trải nghiệm khó quên trong đời!
…
Đợi ăn xong bữa, thấy bác tài quyến luyến lên xe rời đi, Trần Nguyên lập tức đứng dậy: “Chúng tôi vào giúp dọn bếp nhé.”
“Thôi khỏi thôi khỏi!” Ngô Lan liên tục xua tay:
“Chuyện này đâu phải việc của các cậu! Mới tới nơi, ai cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi chút đi?”
Hôm nay thím Liên Hoa có việc sang nhà họ hàng viếng đám tang, nên ngày mai mới đi làm. Nhưng dù thế, người nhà cũng đông, mọi người cùng nhau rửa bát dọn dẹp, cũng không đến nỗi cực lắm.
Ai ngờ bà vừa dứt lời, đã thấy Trần Nguyên dẫn cả nhóm vào bếp.
Không động đậy không được!
Trong bụng mọi người thật sự đầy căng như trống! Ai cũng biết khẩu phần của nhau, mà sáng nay lại ăn uống quá đà, không hoạt động chút thì chắc chắn đi không nổi.
Tuy rằng ăn no quá không nên làm việc, nhưng dù sao cũng tốt hơn là đứng yên tiêu hóa như khúc gỗ.
Mọi người phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý: người thu dọn chén bát, người rửa bát, người lau dọn bếp… thậm chí còn có người gom luôn mớ củi vung vãi lại.
Bên cạnh còn có người nhanh chóng lục ra khăn lau dùng một lần, đứng bên cạnh chờ lau khô từng chiếc bát.
Hai mươi mấy thanh niên, trên dưới trong ngoài, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, mà cái bếp như sắp bị họ cạo sạch một lớp.
Bình thường căn bếp đã sạch bóng rồi, ông chú Bảy đối với chuyện này vốn đã rất chú ý. Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng khác nào được dọn dẹp chuyên sâu!
Củi chất trong góc cũng đã được xếp lại gọn gàng, mấy con nhện vừa ló đầu trên xà ngang cũng mất cả sợi tơ c.uối cùng.
Cách làm việc này thật sự rất giống tinh thần của mấy người họ hàng bên ông nội của bí thư Tiểu Chúc lúc trước!
Ngô Lan và mọi người trợn mắt há mồm, nhìn cái bếp sáng loáng trước mặt, rồi lại nhìn đám thanh niên đang chăm chú rửa tay bên bồn nước, miệng thì mấp máy nhưng chẳng biết nói gì cho phải.
Một lúc sau, vẫn là Tống Đàm phản ứng lại trước:
“Đồ đạc của mọi người khá nhiều, cả đường đi lại vất vả nữa… Mẹ, hay là mẹ đưa họ lên ký túc xá trên núi sắp xếp chỗ ở trước đi?”
“Chuyện công việc cụ thể, để sau bữa trưa con sẽ nói.”
Để họ tiếp tục ở trong sân, có khi chút nữa cái sân cũng sẽ bị họ dọn dẹp sạch bong.
Có người giúp thì tốt, nhưng nhóm này vốn từ xa tới, nghe nói có người còn đến ga vào tận nửa đêm hôm qua.
Dùng người như vậy, không phải phong cách của Tống Đàm.
“Được được được!”
Mấy cậu này siêng quá, đứng đây mà bắt đầu soi xét sân nhà với phòng khách, Ngô Lan cũng cảm thấy áp lực, liền gật đầu lia lịa, nhanh chóng leo lên xe ba bánh.
“Nào, mấy cái vali này để đây.”
Vừa nói còn vừa gọi với Tống Tam Thành: “Anh mau lên, cũng chở thêm người lên đó. Tống Đàm con cũng lấy xe chở, không thì không đủ chỗ đâu.”
Cả nhóm im lặng leo lên hai chiếc xe ba bánh: một đỏ thẫm, một xanh đậm, rồi lại nhìn chiếc bán tải, ánh mắt lúc này ai nấy đều nghiêm túc như sắp làm nhiệm vụ đặc biệt.