Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1165: Dung dịch dinh dưỡng đặc biệt.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:05
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Đàm thì nào có rảnh mà chuẩn bị lễ vật tỉ mỉ như thế!

Nhưng Lục Xuyên thì có.

Sau khi quay lại thủ đô, anh đem cả xe, thật sự là cả một xe đầy ắp, ngay cả ghế sau cũng nhét kín, phân loại tỉ mỉ, sắp xếp gọn gàng.

Giờ đây không chỉ gói ngoài được chuẩn bị cẩn thận, mà đến cả hộp quà cũng được chọn theo bộ rất chỉn chu.

Những gì Vân Phong nhìn thấy chính là phần của mình, trà, tuyết nhĩ, các loại tương, cải chua, đậu đũa chua, củ cải muối… còn có cả một trái dưa hấu!

“Quá tuyệt vời!” Anh ta rưng rưng nước mắt, “Toàn là thứ tôi muốn mua mà không sao mua nổi! Cả trà này nữa, thật sự là cho tôi sao?”

“Cậu không biết đâu, hôm nọ có người nhà có quan hệ khá lớn, mang từ nhà ra chút trà, nghe nói giá ba trăm ngàn tệ một cân… Tôi nếm thử một ngụm, mùi vị y như đúc!”

Mắt Vân Phong sáng lấp lánh: “Đây là loại trà ba trăm ngàn một cân đấy!”

Lục Xuyên hơi nhíu mày, nhớ lại buổi tiệc sát trư thái hôm đó có ông chủ Thường nghe đồn cực kỳ hào phóng, chính là ông ấy gom hết chỗ trà này…

Không hổ là dân làm ăn.

Nhưng mà, loại trà này thật sự xứng đáng.

Vậy nên Lục Xuyên mặt không đổi sắc, chỉ gật đầu thản nhiên: “Đúng vậy, không bán ra ngoài.”

Thật ra làm biên tập như Vân Phong, năm ngoái tiền thưởng đã tới cả triệu. Loại trà giá ba trăm ngàn một cân tuy hiếm, nhưng anh ta cũng chẳng phải chưa từng nếm qua thứ đắt hơn.

Nhưng! Loại trà trước mắt này khác hẳn! Nó thực sự ngon đến lạ thường! Tới mức giờ đây anh ta đang bối rối không biết nên chia cho cha ruột hay cha vợ nữa!

Sau khi lần lượt xem hết mấy món quà Tết kèm quà chia tay, lại ôm trái dưa hấu hân hoan một trận, Vân Phong c.uối cùng cũng dần bình tĩnh lại.

Không hổ là tác giả giỏi nhất dưới tay anh ta!

Độc thân bao năm, vừa yêu là yêu được người đỉnh như thế!

Ai mà chẳng vui mừng thay? Ủng hộ! Một trăm phần trăm ủng hộ!

Còn Lục Xuyên thì đã từ ban công lộng gió cắt hai nhành mai đỏ, lúc này còn cẩn thận bọc trong báo, thắt nơ ruy-băng chỉn chu:

“Tôi nhớ mai là sinh nhật chị dâu, tôi không qua được, gửi tặng chị ấy nhành hoa này chúc mừng sinh nhật.”

Vân Phong nhìn bó hoa tuy đơn giản nhưng đầy khí chất ấy, lại ngửi thấy hương mai lạnh thoảng ngọt trong không khí, trong lòng dâng lên một trận chua chát ngổn ngang.

Đều là đàn ông thô như nhau, sao mà khoảng cách lớn đến vậy chứ?

Anh ta ôm bó mai, ngây người một lúc lâu, c.uối cùng mới nghẹn ngào, giọng ngập ngừng:

“Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa… Cậu yêu đương mà cũng tìm được người xuất sắc thế… Haizz… Haizz…”

c.uối cùng chỉ đành rụt rè hỏi thêm một câu: “Cái đó… bạn gái cậu, ngoài đời cũng xinh như lúc livestream lộ mặt hả?”

Nói thật, nhìn gương mặt Lục Xuyên thế kia, nếu thật sự quen một cô gái bình thường, Vân Phong chắc chắn sẽ cảm thấy… tiếc thay cho “truyện tình nam chính”.

Lục Xuyên mỉm cười: “Trong mắt tôi, cô ấy là người tuyệt nhất.”

Vân Phong: … Lẽ ra tôi không nên nói chuyện với người não bị tình yêu chiếm dụng…

Bao nhiêu món ngon bày trước mắt, hoa mai trong tay lại tỏa hương thơm dịu dàng lạ kỳ, khiến cả người anh ta lâng lâng, ngồi cũng không yên, chỉ muốn nhanh chóng ôm hết quà về nhà.

Do dự một lúc, c.uối cùng anh tacũng vội vàng cáo từ.

Sau khi người đi, Lục Xuyên mở cửa ra ban công. Lúc này bên ngoài gió lạnh rít gào, nhưng chậu mai đỏ kia lại căng tràn sức sống, nở hoa rực rỡ lạ thường.

Cả ban công đều ngập trong mùi hương lạnh giá mà thanh sạch của mai. Dù gió lớn thổi qua, hương thơm ấy vẫn không ngừng lan tỏa.

Chưa kể, góc ban công còn có mấy chậu trà hoa khác, bình thường phải tới tháng 2-3 mới nở, mà giờ đây cũng đang sinh trưởng rực rỡ, nở rộ đầy nhiệt huyết.

Đỏ, trắng, hồng, đen, vàng…

Cành lá um tùm, hoa nở rực rỡ đến kinh người, từng chậu từng chậu đứng sừng sững như những cây nhỏ thực thụ.

Đặc biệt là cây Chính Hoàng Kỳ kia, không biết do chăm không đúng cách hay vốn là giống yếu, dù Lục Xuyên đã nuôi hai năm, nhưng mỗi mùa đông cũng chỉ ra được vài nụ, cùng lắm nở lác đác ba bốn bông là hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1165-dung-dich-dinh-duong-dac-biet.html.]

Nụ nhỏ, mảnh, dù có kịp thời ngắt đi thì những nụ chưa nở còn lại cũng dần rụng theo.

Lần này vì bận đến nhà Tống Đàm mấy ngày, việc ngắt nụ vẫn chưa kịp làm.

Nhưng hiện tại, những đoá hoa vàng nhạt kia lại đang trĩu nặng đầu cành, từng bông từng bông chen chúc rực rỡ!

Tất cả… đều là nhờ dung dịch dinh dưỡng mà Tống Đàm tặng!

“Hiệu quả thật đấy…”

Anh nghĩ đến vườn rau trái phát triển mạnh mẽ ở nhà Tống Đàm, rồi lại nhìn lọ “dung dịch dinh dưỡng” kia trông chẳng khác gì nước trắng bình thường, rồi liên tưởng đến cách cô ấy cẩn thận giữ bí mật công thức…

Trong lòng bỗng thấy nóng rực.

Nếu không phải thật sự tin tưởng, làm sao cô ấy dám đem thứ quan trọng như vậy tặng cho anh mang về trồng hoa?

Lỡ như rơi vào tay kẻ có dã tâm đem nghiên cứu…

Lục Xuyên hít sâu một hơi, đem dung dịch dinh dưỡng còn lại rót hết vào bình tưới, tráng sạch chai vài lần rồi đem nghiền nát ném vào thùng rác.

Dù sao đi nữa, anh hiểu rõ tấm lòng của cô.

Nhưng khi quay lại nhìn những chậu hoa kia, Lục Xuyên lại thở phào, cũng may, hiệu quả giống như phân thúc hoa, không đến mức quá khoa trương.

Thậm chí, trong nhóm trồng hoa nhỏ mà anh tham gia, còn biết có người từng dùng albumin người (huyết thanh đắt tiền trong bệnh viện) tưới cây, cũng có thể làm hoa nở rộ chỉ sau một đêm.

Chỉ là… dù là albumin đắt tiền, có thể làm hoa bung nở, thì có khiến hương thơm ngào ngạt mà lạnh mát đến thế, như xen lẫn khí sương băng tuyết không?

Còn ở quê, Tống Đàm vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra ở thủ đô, mà Lục Xuyên cũng không định nói tỉ mỉ tâm tư ra. Vậy nên cô chỉ nghĩ mọi chuyện vẫn như bình thường, yên tâm chờ ông chủ Thường đến.

Mà ông chủ Thường thì… lần này mang tới hẳn hai chiếc xe đông lạnh cỡ lớn, khiến nhà họ Tống ai nấy đều ngẩn người kinh ngạc.

Giá thuỷ sản tại chỗ vốn đã đắt, giờ vận chuyển cả mấy trăm cây số về thành phố lớn, chẳng phải càng thêm đắt đỏ?

May mà ông chú Bảy nói một câu tỉnh cả người:

“Sao mấy người cứ lo hộ người ta thế nhỉ? Người ta dám vận chuyển như vậy, chứng tỏ lời được mười lần rồi còn gì… Đừng lo hão!”

“Hơn nữa, mọi người cũng biết là đồ tươi sống! Không còn tươi thì làm sao bán cho khách ăn được chứ?”

Ông chủ Thường vừa xuống xe đã cười tươi rói, khiến Tống Đàm cũng hơi ngại:

“Lẽ ra ao cá này không nên bán cho anh, đi đường xa thế này, phí vận chuyển không ít, không kinh tế…”

So ra, bán cho lão Triệu gần đây thì tiện hơn, vừa kéo một cái là tiêu thụ hết, gần như không tốn chi phí vận chuyển.

Nhưng lời này với ông chủ Thường thì không thể nói được!

Thao Dang

“Tôi có tiền!” Anh ta vỗ n.g.ự.c vang dội. “Cô chủ Tống, tôi thật sự có tiền! Cô ngàn vạn đừng tính toán giùm tôi! Đã bàn rồi: cá 80, tôm 120, tôi trả ngay tại chỗ! Đừng tính rẻ! Tôi gánh được!”

Vẫn là cái kiểu bảnh bao hào phóng rất được lòng người ấy, khiến Tống Đàm cũng bật cười, người có tiền thì nhiều, nhưng người sảng khoái như anh ta thì hiếm, vì vậy cô cũng vui vẻ đáp:

“Yên tâm đi, năm nay hàng hơi ít, sang năm vài trăm mẫu đất, muốn gì có nấy.”

Nghe vậy, ông chủ Thường gần như sướng tới ngất xỉu!

Câu thơ kia nói thế nào nhỉ?

“Như nghe tiên nhạc, tai lập tức khai sáng!”

~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Chuyện dùng albumin người để tưới hoa là có thật, từng có bạn mình đem tặng sau khi cha qua đời, vì bệnh viện mua mà không dùng hết, nghe nói tưới cây có tác dụng nên đem cho mình thử.

(Trước đây mình viết nhầm là hemoglobin, sau có đọc giả sửa lại là albumin, đã chỉnh lại.)

Bonus kiến thức thú vị: chôn người không giúp cây tốt, chỉ làm cây… “cạch” luôn đấy.

Không đùa đâu, chỉ một đêm, hoa trà từ nụ chuyển sang nở rộ… tất nhiên, rụng cũng rất nhanh, cứ như thể hoa kỳ bị tăng tốc vậy.

Loading...