Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 911: Bán hết rồi.
Cập nhật lúc: 2025-05-02 16:17:38
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu livestream đã xảy ra sự cố, hai streamer mới tay chân lóng ngóng, căn bản không lo nổi việc phát sóng.
Điền Điềm nhét nốt nửa cái bánh bao còn lại vào miệng, cứ thế cắn một góc chạy lại nhìn giao diện điều khiển.
“Nhấn… nhấn không được, sao vẫn là màu xám vậy?”
Trời ạ! Giờ thì những người hiểu livestream đều không có mặt, sốt hết cả ruột! Người ta mang cả triệu fan đi bán hàng còn chẳng gặp trục trặc như này, bọn họ mới bắt đầu mà đã rối tung rồi?
Đang c.uống lên thì điện thoại vang lên, giọng Trương Yến Bình truyền đến: “Ờ… chẳng phải các cô bán hết rồi à?”
Hả?
Hai người nhìn nhau, rồi nhìn lại màn hình bình luận, chỉ thấy đầy một màn chữ như muốn nhảy ra ngoài đánh cho họ một trận.
[Lừa đảo!! Mấy người là đồ lừa đảo!]
Nhịp tim của bí thư Tiểu Chúc lập tức khựng lại!
Nhìn tiếp xuống, tiếng khóc trong bình luận như càng vang hơn.
[Hu hu hu, streamer mới vẫn đang đùa giỡn với tình cảm của tôi.]
[Nói là không ai hứng thú với bột sắn dây loại thường cơ mà, sao tôi gõ bàn phím gãy cả phím rồi mà vẫn không giành được?]
[Rốt c.uộc là ai đã mua sạch bột sắn dây vậy trời ơi!]
[Đừng loay hoay nữa, không phải lỗi kỹ thuật, là hết hàng rồi, mau bổ sung hàng đi!]
[Bổ sung hàng đi, lên link nhanh lên!]
[Hahaha! Vậy mà lại giành được hàng đợt đầu, vui ghê!]
[A a a, tôi vừa định thanh toán thì đã hết sạch rồi, đáng giận! Đợi đợt hai vậy!]
[Lên link đi, lên link!]
[Đừng hoảng, lần trước livestream làm bột sắn dây, thầy giáo Kiều Kiều từng nói là có thể làm được hơn hai nghìn cân… đừng lo đừng lo.]
[Anh em nào hiểu không? Thấy giá chỉ 88 một cân, tôi thấy như cho không vậy.]
[Tôi cũng vậy! Thanh toán cái rụp luôn.]
[88 một cân bột sắn dây ăn được mấy tháng, còn 88 một cân hạt dẻ rang đường thì nếu không sợ đầy bụng tôi có thể ăn hết trong một tối luôn.]
[Kinh tế! Tiện lợi! Mua được rồi, mong là ngon!]
Bí thư Tiểu Chúc và Điền Điềm lại nhìn nhau, giờ thì rối như tơ vò rồi.
Là như này… hơn hai ngàn cân bột sắn dây, hai ông chủ kia mỗi người lấy một ngàn, còn lại Tống Đàm và bí thư Tiểu Chúc mỗi người giữ lại một trăm cân…
Ờm thì, ờm thì, tổng cộng chỉ có năm trăm phần, cùng lắm thêm vài chục phần nữa, hết sạch rồi!
Giờ phải làm sao? Chút nữa lên link kiểu gì? Lên không khí à?
Nhìn lại bình luận, fan hâm mộ đã bắt đầu khuyên họ đừng chơi trò “kích cầu bằng cách tạo khan hàng” nữa, có hàng thì cứ lên đi…
Ai mà hiểu cho họ chứ? Vẫn chưa kịp cảm nhận niềm vui của thành công, đã phải đau đầu vì… cháy hàng rồi.
Hồi lâu sau, Điền Điềm mới nuốt miếng bánh bao khô khốc xuống, rồi cố nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi mọi người nha, tổng cộng chỉ có từng ấy bột sắn dây thôi…”
Bình luận lặng đi một giây, rồi nổ tung:
[Quần tôi còn chưa cởi xong, cô nói vậy hả?]
[??? Streamer tôi khuyên cô nên thành thật.]
[A a a hai cô gái xinh đừng học theo chị gái Kiều Kiều nhé! Chiêu khan hàng này không có tương lai đâu!]
[Tôi không tin! Có phải cô định tăng giá không đấy?]
[Đúng rồi đó! Muốn tăng giá thì nói thẳng đi! Tôi đợi cả sáng rồi!]
“Không phải, thật sự không phải!” Điền Điềm sắp phát khóc đến nơi, giờ thì quên béng luôn mọi kế hoạch chuẩn bị từ trước, vội vàng cầm điện thoại chạy lên núi, tìm lão Triệu đang đi dạo xem củ cải…
Điện thoại của bí thư Tiểu Chúc không rẻ, thu âm khá tốt, mà họ thì không có micro, nên trong phòng livestream chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù và hơi thở dồn dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-911-ban-het-roi.html.]
Sau đó camera xoay một cái, lia thẳng vào khuôn mặt sần sùi của lão Triệu:
“Xin lỗi mọi người nha, thật sự không phải lừa gạt đâu, tại vì lượng bột sắn dây quá lớn, chúng tôi sợ livestream không bán hết được, nên chị gái Kiều Kiều mới giới thiệu hai ông chủ tới.”
“Đây là ông chủ Triệu, ông ấy lấy một ngàn cân.”
Bí thư Tiểu Chúc cũng vội vàng giải thích: “Đúng rồi, còn một ông chủ nữa, mai là phải gửi hàng rồi… bọn tôi thật sự không chơi trò ‘khan hàng’ đâu, chỉ vì là streamer mới, sợ bán không hết nên không dám giữ nhiều hàng…”
Bí thư Tiểu Chúc chân thành thở dài: “Bán cho thương lái giá còn rẻ hơn, sớm biết vậy thì để lại bán trong livestream, còn giúp chú Trương kiếm thêm được ít tiền.”
Trừ đi phí vận chuyển, đóng gói và nhân công, mỗi cân cũng kiếm thêm được 10 tệ so với bán sỉ.
Mọi người trong livestream nhìn gương mặt ngơ ngác không mấy dễ chịu của lão Triệu, đồng loạt “oa” lên khóc rống!
[Tưởng là mấy cô gái xinh đẹp chơi chiêu khan hàng, ai dè bị ông chú già cướp mất rồi!]
[A a a đáng ghét thật! Đồ tư bản đáng ghét!]
[Các cô streamer ơi, lần sau làm ơn có chút tự tin được không?]
[Đúng rồi đó! Phòng livestream mấy chục vạn fan lận, sao lại chỉ bán có 500 đơn chứ?]
[Tủi thân quá, cứ tưởng hôm nay chốt mười đơn không thành vấn đề… ai ngờ c.uối cùng một xu cũng chưa kịp tiêu]
[Bột sắn dây! Bột sắn dây!]
[Bình thường tôi chẳng thích uống cái này, thế mà hôm nay không mua được, đến giờ nằm mơ còn thèm!]
[Nhìn đơn hàng chờ giao của mình, tự nhiên thấy như vớ được báu vật, quý ghê!]
[Hahahahahaha tôi mua được rồi!]
[Chị gái ơi, bột sắn dây khó bán lắm, tôi có kinh nghiệm, ông chủ Triệu này ôm nhiều thế không dễ đâu.]
Lão Triệu không để tâm mấy cái khác, nhưng câu bình luận này lọt ngay vào mắt, tức khắc phản bác:
“Ai nói vậy? Cửa hàng nhà tôi ở thành phố này cũng có tiếng tăm đấy chứ, bột sắn dây mới treo lên chưa tới nửa tháng đã bán được 476 đơn rồi.”
“Thôi đừng nói nữa đừng nói nữa…” Điền Điềm yếu ớt ngắt lời:
“Ông chủ Triệu à, cửa hàng online của bọn tôi lúc nãy chưa đến mười giây đã bán xong 500 đơn… cái đó… hay là… liệu có thể…”
Lão Triệu trố mắt kinh hãi: “Mười giây? 500 đơn? Năm trăm cân á? Giờ livestream kiếm tiền ghê vậy sao?”
Livestream: …
[Thật sự là không coi chúng tôi là người ngoài mà.]
[Cũng không phải livestream nào cũng kiếm tiền được thế này đâu.]
[Theo dõi trăm cái phòng livestream, chỉ có livestream của thầy giáo Kiều Kiều là không bỏ tập nào.]
Thao Dang
[Livestream nhà thầy giáo Kiều Kiều, chỉ cần có cơ hội mua được là niệm Phật rồi, ai quan tâm giá cả làm gì.]
[Đừng lôi thôi nữa, nói đi, có thể nhả lại 500 đơn đó không?]
[Cầu xin đó, livestream của thầy giáo Kiều Kiều đắt quá không mua nổi, cái này 88 tệ cho tôi cơ hội đi mà.]
“Phải đó ông Triệu,” bí thư Tiểu Chúc cũng thành thật nói: “Ông xem, ông bán trước nửa tháng mà mới được hơn 400 đơn, chứng tỏ độ trung thành của khách chưa cao lắm… hay là ông nhả lại 500 cân nhé!”
Lão Triệu tức muốn xỉu: “Cái gì mà mới hơn 400 đơn? Tôi không có độ trung thành của khách chỗ nào? Nhóm fan VIP nhà tôi cũng có đến 418 người rồi!”
Ông ta tức tối nói: “Mấy người tưởng Tống Đàm c.ung cấp cho tôi bao nhiêu rau hả? Mùa hè đào còn phải bán theo trái!”
Chỗ họ là thành phố nhỏ, thu nhập thấp nhưng tiêu xài thì cao, người không có tiền nhiều lắm, nhưng người chịu chi cũng không thiếu. Nếu ông mở toang nhóm fan VIP, chưa biết chừng đầy mấy nhóm luôn ấy chứ!
Nhưng mà… không có hàng!
Suốt ngày mang tiếng “khan hàng có chủ đích”, ông Triệu đây chỉ là kẻ buôn bán nhỏ thôi mà, ông làm gì sai?
Ông Triệu cũng tủi thân lắm chứ!
“Bình thường bán gì cũng tính toán từng ly từng tí, mỗi người còn bị giới hạn số lượng, mở cái cửa hàng mà mỗi ngày thời gian buôn bán nghiêm túc chưa tới hai tiếng… chẳng lẽ tôi không muốn làm ăn lớn chắc?”
Ông còn định tranh thủ bán thêm vài món bình thường khác nữa, mà con gái cứ nhất quyết không cho… mà chuyện này thì không tiện nói ra.