Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1191: Người thân. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:02
Lượt xem: 229

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhắc đến hai vạn tệ, đầu dây bên kia, Mao Lệ lập tức im bặt.

Bà ta há miệng ú ớ mãi, c.uối cùng mới hỏi: “Hồng Mai, cô mua đồ điện mà tốn hơn hai vạn à, tôi không tin đâu?”

Cô Hai hừ lạnh khinh khỉnh: “Có gì mà không tin? Ai bảo cha tôi chỉ có một trai một gái. Cháu gái bỏ tiền xây nhà cho ông, tôi chẳng lẽ lại không bỏ xu nào à. Từ ấm siêu tốc đến máy điều hòa, cái gì mà không phải mua? Hay là tôi đưa hóa đơn cho chị xem nhé?”

Thực ra đồ điện cũng không đến hơn hai vạn, chỉ hơn một vạn chút xíu thôi. Nhưng sự uất ức trong lời của cô Hai là thật. Đừng nói là một vạn, cho dù chỉ là một ngàn, một trăm, nếu là tiền từ túi mình móc ra cũng khiến cô Hai đau lòng đến cả nửa ngày.

Nhưng câu kia đúng là chọc người thật, cái gì mà “chỉ có một trai một gái”?

Sắc mặt Mao Lệ bắt đầu khó coi, hậm hực chuyển đề tài: “Tôi đang nói với cô chuyện kia nè, thế được không? Cái cô giáo của Tử Y nhà chúng tôi ấy, xinh lắm! Rất hợp với Lệnh Kỳ nhà cô.”

Cô Hai quay đầu: “Không được đâu, nhà tôi muốn tìm kiểu biết tiết kiệm, biết lo toan ấy...”

“Ấy, thế thì hợp quá rồi!”

Mao Lệ hớn hở nói: “Con bé đó từ nhỏ nhà đã nghèo, kiểu người rất biết sống tằn tiện. Tôi nói cho cô nghe, nhà nó ở mãi trong khe núi bên Sơn Nam, nghe đâu chẳng còn liên lạc gì với nhà mẹ đẻ nữa.”

“Nếu thật sự cưới nó về, nhà bên gái không cần sính lễ, mà sính lễ con bé đó cũng chắc chắn không đòi cao…”

“Ôi giời!” Cô Hai bĩu môi, cắt lời bà ta: “Thấp thì có lợi gì? Tiền đó đưa cho con dâu tôi chẳng phải là của nó à, sau này nó lại mang về xây dựng tổ ấm với con trai tôi, tôi còn thiệt thòi à?”

Cô Hai cực kỳ khinh thường: “Không hợp đâu, Lệnh Kỳ nhà tôi không vội.”

Nói xong liền dứt khoát cúp máy.

Sau đó lại cầm điện thoại dạy con trai: “Con đừng nghe mấy lời bịa đặt của bác dâu con. Sính lễ là ai cũng có, riêng vợ con không có, lòng người ta chẳng lẽ không tủi thân sao? Mà đã tủi thân, sau này vợ chồng gây nhau lại lôi chuyện ra nói, không có mâu thuẫn mới là lạ.”

Chu Lệnh Kỳ gật đầu: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm, sính lễ không quan trọng, nhưng ba bữa cơm hợp ý mới là quan trọng nhất, lần trước cô ở chỗ làm con có ý định giới thiệu một người, nói là nhà cũng biết tằn tiện, nhưng con tìm hiểu xong thấy không ổn.”

Cô Hai thật sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện cưới vợ cho con trai: “Sao mà không ổn?”

Anh con trai lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Nhà đó tiết kiệm đến mức mỗi ngày bà cụ đều ra chợ nhặt rau úa về, đồ gì cũng phải để chớm hỏng mới ăn. Ngày nào cũng ăn đồ rẻ nhất, bữa nào cũng xanh lè một đống…”

“Thế thì không được!” Cô Hai dứt khoát lắc đầu: “Nhà mình dù có tiết kiệm cũng phải có món mặn món chay. Con xem thịt heo Đàm Đàm mang tới này, mẹ còn thái thêm chút thịt ngoài chợ để nấu cùng đấy.”

“Cái kiểu tiết kiệm đó là đầu óc không tỉnh táo.”

“Lúc mua rau bỏ thêm vài đồng cũng không sao, người mà bệnh rồi, đi bệnh viện vừa lỡ việc, bảo hiểm lại không chi hết, thế thì khổ mình quá.”

Cả nhà xoay quanh chủ đề này mà nói chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã quên bẵng Mao Lệ đi.

Còn bên này, Mao Lệ cũng đang nghẹn một bụng tức.

Tống Đại Phương từ cửa hàng về hỏi bà ta: “Chuyện về quê ăn Tết tính xong chưa? Tôi vừa đi hỏi thăm một vòng, trà quê mình có chỗ bán ba phần mà được giá một vạn một cân, rồi thì hạt dẻ, đào, mấy thứ đó cũng mấy chục tệ một cân lận.”

“Tôi nói rồi mà, lần trước cố tình trở mặt, chắc là sợ mình biết trên núi giờ kiếm được tiền.”

“Chuyện này, Tết này mình phải nói rõ ràng.”

“Đất như nhau cả, nhà mình cũng có, tại sao đi thuê đất nhà người ta mà không thuê đất nhà mình? Tôi làm anh cả lại đi hại nó à?”

Thao Dang

“Nói đi nói lại, anh em ruột tôi cũng đâu tính tiền thuê đất, chỉ xem như hai người hợp tác làm ăn thôi… Bà coi, nó có từng nhắc tới chuyện đó không?”

Tống Đại Phương lải nhải một tràng, đầy bụng oán khí.

Mao Lệ cũng mạnh mẽ gật đầu: “Chứ còn gì nữa! Người ta còn nói ‘anh em ruột cùng ra trận’ mà, nó thì chỉ biết lo vơ vét một mình thôi.”

Tống Đại Phương trong lòng đang tính toán đến mức vang lên “bộp bộp”.

Tính tình của Tống Tam Thành như nào, ông ta hiểu rất rõ.

Chỉ là cô em dâu kia cũng không phải dạng vừa, một mình ông ta không nắm chắc phần thắng, chuyện này còn phải dựa vào ông bà già trong nhà ra mặt mới được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1191-nguoi-than-1.html.]

Chỉ cần hai ông bà lên tiếng, chuyện này coi như chắc chắn rồi.

Giờ nghĩ lại, tám phần là họ sớm đã tính đến chuyện này, nên mới nhân cơ hội xây nhà cho ông cụ mà trở mặt với nhau.

Tống Đại Phương càng nghĩ càng thấy khó chịu: nếu sớm biết có thể hợp tác làm ăn, thì lúc đó mình cũng không đến mức ngay cả một hai vạn xây nhà cũng không chịu bỏ ra!

Giờ thì hay rồi, lúc xây nhà không móc ra đồng nào, c.uối cùng còn làm công chứng, có bí thư làng đứng ra làm chứng, căn nhà này về sau cũng chẳng có phần của mình…

Nhà bọn họ là trưởng tộc, trưởng tôn cơ mà!

Những toan tính ở nơi xa, người nhà họ Tống chẳng ai để tâm.

Lúc này cũng sắp Tết rồi, ông chú Bảy mỗi ngày làm xong việc nhà là lại dắt hai đứa cháu gái sang bên này hướng dẫn cho Kiều Kiều chuẩn bị đồ Tết, tới tới lui lui, khiến thím Liên Hoa cũng không nhịn được cười:

“Chú gọi đây là nghỉ phép à? Nghỉ gì mà nghỉ?”

“Thế còn cô thì sao?” Ông chú Bảy không chịu thua: “Sắp Tết rồi, cô không về nhà dọn dẹp à?”

Thím Liên Hoa chẳng buồn để ý!

Giờ bà có ký túc xá riêng cho người độc thân, Tết về nhà thuần túy là để chăm bà mẹ chồng. Mấy năm trước có dọn dẹp gọn gàng cỡ nào thì cũng chẳng ai nói được một câu hay, giờ hai mẹ con có tí tiền, đến Tết lại càng làm lấy lệ.

Dọn dẹp sơ sơ bàn ghế, nền nhà là được rồi, có ai họ hàng đến đâu. Mùng mấy Tết là bà lại phải đi làm.

Kiếm tiền chẳng phải tốt hơn làm việc nhà sao?

Lúc này Trương Yến Bình đang ở chỗ bác sĩ Quách Đông, nhìn chằm chằm cánh tay đen thui của mình dán đầy hình xăm rồng xanh hổ trắng trông rất dữ dằn, ánh mắt phức tạp không chịu được:

“Miếng dán này oai gớm nhỉ, em mua bao nhiêu tiền vậy?”

Quách Đông thản nhiên đáp: “Dù sao cũng không rẻ đâu. Nghe nói là mấy năm trước cửa hàng mua về để bán cho mấy anh em học nghề gần đó.”

Ai ngờ cái trường nghề ở trấn chỉ tồn tại chưa hết mùa hè năm ấy, học sinh chuyển hết lên thành phố.

Chỉ hai miếng dán này thôi mà cũng cả trăm tám chục tệ đó!

Trương Yến Bình hơi không thích ứng được, không nhịn được sờ sờ mặt: “Mặt anh trông thân thiện thế này, dán hai miếng này lên có phải trông kỳ quặc không?”

Quách Đông nhìn anh ta ngạc nhiên một cái, rồi lặng lẽ đưa cho cái gương:

“Thân thiện ở chỗ nào? Chỉ cho em xem cái.”

Chỉ thấy trong chiếc gương vuông đơn sơ, một gã đàn ông da đen rắn chắc, mặt mũi dữ dằn, đang cau có lạnh lùng nhìn người trong gương.

Trương Yến Bình: …

Đáng giận thật! Anh ta trông thế này cũng đâu phải lỗi của anh ta! Do di truyền đấy chứ! Cha anh ta còn nói rồi, cụ cố đời trước của anh ta chính là cái mặt kiểu này đấy!

Anh ta chỉ còn nước bỏ qua chủ đề này, chuyển sang chuyện khác: “Thật không cần anh đến nhà em một chuyến trước Tết à?”

“Theo quy củ bên anh ấy, đã yêu đương thì trước Tết, anh phải đến nhà em một lần, quà biếu mang tới…”

“Không cần đâu,” Quách Đông trước kia ở nhà không dám phản kháng là vì họ hàng đông, một đứa con gái yếu ớt chẳng phản đối nổi.

Giờ thì trời cao hoàng đế xa, cô ta nắm chắc mẹ mình trong lòng bàn tay:

“Biếu quà có ích gì? Bà ấy không nỡ ăn, không nỡ mặc, tiền đó khéo lại dồn cho con nhà bác cả tôi. Còn mong mấy thằng cháu trai nhà ấy chịu cúng giỗ cho cha em nữa kìa.”

“Chỉ cần mùng Hai anh đi với em một chuyến, em dẫn anh về ra mắt. Đến lúc đó họ hàng tụ về đông đủ, anh dắt cái mặt này đi một vòng quanh làng, sau này đảm bảo không ai dám xúi mẹ em làm loạn nữa…”

Trương Yến Bình: … Không ngờ yêu đương lần đầu mà lại gay cấn như vậy.

Mà gay cấn hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Loading...