Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 998: Khí khái nam nhi.

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:32
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu “đại thông minh” lập tức nghẹn lời, não xoay mấy vòng mà vẫn chưa tìm ra được kịch bản hợp lý để biện minh cho màn “ăn giúp” vừa rồi. Rõ ràng kế hoạch là giúp đỡ “huynh đệ” Kiều Kiều, thế mà giờ chưa giúp được gì đã lấp đầy cái bụng trước rồi!

Nhưng Tống Đàm chẳng hề trách móc, còn vui vẻ cười nói:

“Chị biết cậu vì muốn giúp Kiều Kiều nên mới làm vậy, chị cảm ơn cậu nhiều lắm! Nào, cho chị xem các em vác về được những gì nào?”

Cậu bạn cấp ba thở dài đầy ảo não.

Người lớn đúng là thế đấy, suốt ngày tự tin hàng nhà mình là nhất thiên hạ… Bao nhiêu công ty phá sản cũng vì cái kiểu tự luyến này thôi!

Nhưng nhìn cậu em “vừa nhận” là Kiều Kiều, cậu ta cũng đành chịu, nghĩ bụng:

Thôi thì cùng lắm về nhờ cha xem có mối nào giúp tiêu thụ đỡ cho họ, đỡ khổ! Vừa rồi hỏi chuyện mới biết họ đến từ vùng quê xa xôi hẻo lánh, chắc chật vật lắm…

Nhìn hai chị em đẹp như tranh, thế mà vẫn có chút rụt rè khi đối diện với người thành phố. Nếu không vì sợ bị người ta khinh thường, chắc gì đã vội vã lôi đôi giày hiệu ra mang như thế.

Hầy! Thật chẳng cần thiết! Mấy kẻ thích nhìn người bằng nửa con mắt, có gì đáng để quan tâm đâu chứ!

Trong đầu cậu bạn lại bắt đầu viết tiếp kịch bản Long Ngạo Thiên phản kích, thậm chí đã chuẩn bị sẵn ba bản thảo khác nhau.

Vừa thấy Tống Đàm đang ngó nghiêng xem có cái gì ăn lót dạ, cậu ta lập tức phấn chấn trở lại:

“Chị gái yên tâm, hội chợ nông sản quốc tế thế này, cái gì mà chả có. Chỉ cần mặt dày lên tí, cái gì cũng có thể xin về được!”

“Với lại mấy gian hàng chủ yếu đều muốn tranh thủ quảng bá, tích lũy khách hàng lâu dài, chị đừng ngại! Mình không phải đi xin, mà gọi là… khảo sát thị trường!”

Tống Đàm bật cười:

“Ôi chà, nghe cậu nói chuyện, chắc chắn trong nhà có người làm kinh doanh hả? Thôi được rồi, để xem khảo sát thị trường của cậu đạt chất lượng không. Nếu tốt, chị bảo Kiều Kiều hái cho cậu hẳn một thùng dâu mang về!”

Ai ngờ cậu bạn phẩy tay tỏ vẻ phong độ lắm:

“Không cần đâu chị! Nhà em ở Tần Thành, mua gì mà chẳng được. Dâu tây giờ đắt đỏ, chị giữ mà bán cho đỡ thiệt.”

Nói rồi, cậu ta lại gãi đầu, xoa xoa cái bụng, cố tình chuyển chủ đề:

“Cơm thì có, nhưng người ta chỉ cho ăn có hai thìa thôi, tiếc hùi hụi. Em thử thấy cũng ngon đấy, nhưng cậu em Kiều Kiều nhất quyết nói không ngon bằng gạo nhà chị, không cho em ăn thêm.”

“Nhưng mà mấy món từ bột mì thì nhiều lắm! Chị nhìn này, đây là bánh làm từ lúa mì vùng núi đá, nghe nói dinh dưỡng cao lắm, làm bánh nướng lên thơm phải biết!”

Cậu ta vừa nói vừa lấy từ túi ra xấp bánh mỏng mỏng đã được hấp sẵn hoặc nướng sơ, tuy để lâu nên mềm lại nhưng vẫn còn thơm mùi bột mới.

“Đây là bánh từ bột đậu xanh, em thấy bình thường thôi, ăn thử có một chén bé xíu.”

“Còn cái này nữa nè! Món này làm bánh bao mềm cực kỳ!”

Vừa dứt lời, Kiều Kiều đã nhanh tay lôi từ trong áo khoác ra túi bánh bao trắng nõn nà, cười toe toét.

Nhìn đống bánh bao phồng căng, Tống Đàm tròn mắt:

“Gì mà… xin có chút đồ ăn mà lại xin được cả chục cái bánh bao thế này á?”

Cậu bạn cấp ba gãi đầu, có phần ngại ngùng:

“Thì… thật ra mấy gian bán mấy món chính như bánh bao, mì sợi… ít người ghé lắm. Em đi ngang qua nói đói quá, muốn ăn một cái thử xem sao, ai dè người ta hào phóng cho luôn mấy cái!”

“Nhưng Kiều Kiều nói em ăn thì cũng phải để chị và cậu ấy có cái mà ăn, người ta nghe xong… cho hẳn cả chục cái luôn!”

Tống Đàm: … Đúng là có “huynh đệ tình thâm”, ăn cũng phải ăn có tổ chức!

Cậu bạn cấp ba thở dài:

“Không nói đâu xa, mấy người ở gian hàng kia cũng thật là hào phóng. Nhìn qua chắc cũng là dân vùng núi, để lát chiều rảnh rỗi em mua mấy gói gửi về cho cha mẹ.”

“Cũng hay đấy.”

Tống Đàm mở túi bánh bao ra, mùi thơm bốc lên nghi ngút, còn hơi ấm nóng. Cô ngửi thử rồi gật gù:

“Bột mì này chất lượng không tệ đâu. Nhà mình cũng đang cần, Kiều Kiều, chiều đi với…”

“Em tên là Dương Chính Tâm!” Cậu thiếu niên vội chen lời.

“Được, chiều em đi với bạn Dương Chính Tâm, mua hai loại bột mì, mỗi loại 20 gói. Nhớ rõ biển số xe và số điện thoại của chú Lý, bảo họ chở thẳng đến đấy, tiện thể lấy luôn thông tin liên lạc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-998-khi-khai-nam-nhi.html.]

Bao bột mì nhỏ, 20 gói cũng chẳng đáng bao nhiêu cân, với khẩu phần ăn của nhà họ Tống mà nói, có khi tiệc sát trư thái làm một bữa đã hết sạch rồi!

“Ơ, mua hẳn 40 gói bột hả? Mấy người nhà cậu không biết tiết kiệm gì cả!”

Thao Dang

Kiều Kiều nghiêm túc trả lời:

“Nhà em đông người lắm, ai cũng ăn khỏe! Mà vốn cũng phải mua bột mì rồi, giờ gặp người tốt thì mình mua ủng hộ thôi.”

Thôi, nghe thế thì còn biết nói gì nữa…

Dương Chính Tâm không nói thêm gì, thầm nghĩ: Miệng mình ngọt, mặt mũi cũng sáng sủa, thế mà xin một chén cơm còn chẳng ai cho. Ngược lại mấy cô bán bột mì, biết hai đứa còn nhỏ mà vẫn nhiệt tình dúi cho cả đống…

Ngẫm lại thấy đời đúng là kỳ lạ.

Lúc này, Tống Đàm nhìn chỗ đồ ăn, rồi quay qua hỏi Kiều Kiều:

“Trưa nay ăn gì đây?”

Kiều Kiều nhanh nhảu liệt kê như đầu bếp chuyên nghiệp:

“Dưa chuột trộn chua ngọt, củ cải xào, làm thêm món ớt giã dầm nữa, được không chị?”

Cậu bạn Dương Chính Tâm há hốc mồm:

“Gì cơ? Em còn biết nấu ăn á?”

Cậu ta quýnh quáng:

“Sao không nói sớm, để anh còn đi mượn ít gia vị, lấy tí nước tương, dấm chua gì đấy chứ!”

Kiều Kiều cười hì hì:

“Không cần đâu, ông chú Bảy nhà em làm đồ xào cũng chẳng mấy khi dùng gia vị. Em làm cũng ngon mà, lát nữa anh ăn thử là biết!”

Nói thì nói thế, chứ ở hội chợ kiểu này cũng chẳng có đủ nồi niêu xoong chảo để làm cầu kỳ, Kiều Kiều cũng chỉ tính làm món đơn giản.

Vừa định động tay làm thì Tống Đàm đã vội ngăn lại:

“Chờ chút, hình như giám khảo sắp qua rồi đấy!”

Quả nhiên, nhìn về phía xa, qua một gian hàng là thấy ngay đoàn người đông nghịt đang chen chúc lại gần, chắc chắn là đang tới lượt khu của họ.

Kiều Kiều lập tức phấn khích:

“Chị ơi, có phải chúng ta sắp đoạt giải rồi không?”

Tống Đàm cười cười, rất bình thản gật đầu:

“Sắp rồi!”

Dương Chính Tâm: …

Trời đất, thằng em mới nhận này đúng là tự tin quá mức, kiểu như sinh ra đã ôm chắc phần thắng vậy!

Cậu ta thở dài, lại ghé sát bên Kiều Kiều thì thầm đầy cảm khái:

“Này… lát nữa mà giám khảo chê đồ nhà em, em đừng khóc đấy nhé!”

Kiều Kiều chớp chớp mắt ngây thơ:

“Em đâu có khóc! Đồ nhà em là ngon nhất rồi!”

Cái dáng vẻ chân thành đó khiến Dương Chính Tâm không biết nên cười hay khóc.

Lúc này Tống Đàm đã bắt đầu mở sẵn đồ ra, dỡ từng hộp, từng khay trái cây, củ quả ra xếp ngay ngắn. Nào là khoai lang, cà chua, dưa chuột, dâu tây…

Nhìn cái đống hỗn tạp ấy, cậu bạn chỉ biết thở dài:

“Trời ơi, trưng bày gì mà như bày chợ vậy… Món nào ra món nấy, có ưu có khuyết chứ, cái gì cũng lôi ra, giám khảo nhìn vào biết đánh giá cái gì bây giờ?”

Cậu ta chậc chậc lắc đầu, rồi vô cùng có khí khái vỗ vai Kiều Kiều, dõng dạc tuyên bố:

“Thôi kệ, dù sao nếu lát nữa em có khóc, anh cũng không cười đâu!”

Đúng chất khí khái nam nhi!

Loading...