Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1204: Đến nơi. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:42:33
Lượt xem: 209

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4 giờ sáng, tàu cao tốc đến trạm đúng giờ.

Không mua được vé khoang thương gia, lúc đứng dậy Lục Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, phải đứng yên một lúc mới có thể cùng dòng người rời khỏi nhà ga.

Khách sạn cách ga tàu không xa, anh thuê một phòng theo giờ để rửa mặt nghỉ ngơi ngắn. Đang lau tóc thì có người gõ cửa:

“Xin chào, anh Lục phải không ạ?”

Mở cửa ra, một cô gái trẻ ôm bó hoa kem vàng ngẩn người trong giây lát, sau đó sững sờ tại chỗ.

“Là hoa của tôi à?” Lục Xuyên nhìn bó hướng dương màu vàng nhạt kia.

“Đúng đúng đúng!” Đối phương như mới tỉnh mộng, lơ ngơ đưa hoa qua: “Hoa này phối theo hình anh gửi, nguyên liệu đều chọn kỹ lúc trạng thái đẹp nhất, số tiền còn lại là 800…”

Lục Xuyên nhận lấy bó hoa, ngắm một lúc rồi mỉm cười nhàn nhạt: “Cảm ơn, vất vả rồi, tôi chuyển khoản ngay.”

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại. Cô gái ngơ ngác bước vài bước dọc hành lang. Ở chỗ rẽ, người bạn đi cùng ló đầu ra:

“Sao rồi? Thiếu tiền à?”

Cô ta lầm bầm: “Thế thì không được! Đặt cọc một nghìn chỉ đủ gói một bó, lời thì có lời thật, nhưng đang Tết mà! Hoa phải đặt trước, không mở cửa thì bán đi đâu? Hôm nay là mùng Hai mà còn giao hoa tận nơi!”

“Lại còn là rạng sáng! Nếu không có tớ đi cùng, cậu dám đi một mình không?”

“Nguy hiểm lắm đó!”

“Phí giao hàng cũng đâu rẻ?”

Nhưng cô gái kia chỉ lắc đầu, thở dài thẫn thờ: “Anh ấy trả rồi, chỉ là… đẹp trai quá!”

Người bạn: …

“Cậu đừng nhìn tớ kiểu đó, tớ không phải mê trai đâu, là thật sự đẹp trai! Còn đẹp hơn cả mấy nam minh tinh!”

Hai người ríu rít bàn tán một hồi, c.uối cùng chỉ có thể tức tối than vãn: “Sao có người vừa đẹp trai lại vừa chu đáo thế chứ, ở nơi khác mà vẫn đặt hoa trước để tặng bạn gái! Đến lượt người thân giới thiệu cho tớ, chiều cao còn chính xác đến hai số thập phân sau dấu chấm?!”

“Hahaha cậu đừng nhắc nữa, tớ cười c.h.ế.t mất! Nhưng mà đúng là thật thà ghê, bà mối bảo chưa đến mét bảy, hỏi thì anh ấy nói luôn 163.45…”

Hai người vừa cười vừa đi xa, còn trong phòng, Lục Xuyên ngắm lại bó hoa, nghĩ đến chiếc váy màu vàng kem của Tống Đàm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Vận khí cũng tốt, tiệm hoa đặt qua Meituan đúng thật là cẩn thận và chu đáo. Thật ra anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu hoa không như ý thì sẽ bỏ luôn.

Nhưng may là mọi thứ đều hoàn hảo.

Nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ. Lục Xuyên mặc sơ mi, vest, xác nhận ống quần được là ủi thẳng thớm, cẩn thận thắt cà vạt, soi gương kiểm tra lại một lần nữa, rồi thở phào, khoác áo dạ ra ngoài.

Nhà ga hơi xa một chút, dịp Tết đi xe nên chậm một tí là tốt, nếu khởi hành giờ này, khoảng 6 giờ rưỡi là có thể đến nơi.

Lục Xuyên chỉ báo với Tống Đàm là có thể sẽ đến sớm, vốn không muốn làm phiền mọi người nghỉ ngơi. Nhưng nhà họ Tống lại vô cùng coi trọng chuyện này, sáng sớm đã dậy cả.

Có dậy sớm hay không cũng chẳng khác gì mấy, làng quê ban đêm chẳng có gì giải trí, hôm qua không ai đánh bài nên cũng ngủ rất sớm.

Trong nhà ấm áp, 6 giờ hay 8 giờ dậy cũng chẳng chênh bao nhiêu.

Hơn nữa hôm nay Kiều Kiều phải cố gắng nấu cơm cho hai mươi người, sáng sớm đã xuống bếp kiểm tra nguyên liệu, cứ như muốn thể hiện mặt tốt nhất cho người mà mình thích, Lục Xuyên.

Thấy thế, Tống Đàm cũng đành để mọi người tùy ý.

Nghĩ một lúc, sáng sớm rảnh rỗi, hay là gói trà luôn đi.

“20 gói loại 1 lạng, 50 gói loại 5g đúng không?”

Ngô Lan lau tay, mở túi trà ra, nhìn vào 5 cân trà dự trữ của nhà mình đủ uống đến tháng 3 tháng 4, giờ phải lấy ra mất 2 cân rưỡi! Bèn tò mò hỏi:

“Giữa Tết mà, ai còn mua trà thế này?”

Tống Đàm cười: “Không có bán đâu ạ, con gói cho Lục Xuyên. Có nhiều độc giả rất ủng hộ anh ấy.”

“Ồ ồ ồ!”

Nói đến chuyện của Lục Xuyên, Ngô Lan chẳng những không xót mớ trà một chút nào, trái lại còn hỏi thêm:

“Thế có cần chuẩn bị mấy cái hộp quà nhỏ cho cậu ấy không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1204-den-noi-1.html.]

“Không cần đâu ạ.” Tống Đàm lắc đầu: “Tạm thời cứ để vậy đi. Con đã đặt sẵn mấy mẫu hộp các cỡ có in logo rồi, đợi đến vụ xuân sản lượng nhiều hơn thì mới chính thức đi vào quỹ đạo. Năm nay nhà mình bán lẻ gì thì cũng cứ đóng gói như thế.”

“Đợt trà này cứ để nguyên thế thôi.”

Ngược lại, Tống Tam Thành thì có vẻ hơi tiếc của: “Trước đây cha mang mấy cân trà biếu Chu Mao Trụ, con còn nói cha lãng phí… mà giờ sao con lại cho người ta nhiều thế?”

Tống Đàm mặt không đổi sắc đáp: “Cha, nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé. Lỡ mấy năm nữa chiếc xe thứ hai của cha là Lục Xuyên mua cho thì sao ạ?”

“Chú Chu qua giúp nhà mình sao chè, mình cũng trả công rồi, hơn nữa khi đó nhà không có tiền, cha cho đi nhiều như vậy, ai mà không tiếc chứ?”

Tống Tam Thành đầu tiên là tưởng tượng viễn cảnh tươi đẹp, sau đó lại hơi ngượng ngùng.

Sáng sớm không có việc gì cấp bách, Kiều Kiều nói muốn nấu một nồi cháo, đợi Lục Xuyên tới rồi cả nhà cùng ăn sáng, nên mọi người cũng thong thả làm việc.

Trên cân điện tử, ai nấy cân đo tỉ mỉ, máy đóng gói từ tốn ép miệng túi, vừa làm vừa tám chuyện đủ loại tin tức làng xóm…

Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài sân.

Giữa mùa đông, mới hơn 6 giờ sáng trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có chút ánh sáng xanh tím mơ hồ lấp ló nơi c.uối chân trời.

Một chiếc xe bình thường lặng lẽ vòng qua bụi trúc đang xanh ngắt giữa màn sương mờ ảo, chậm rãi dừng lại trước cổng sân.

Tài xế bước xuống lấy hành lý, Lục Xuyên cũng bế theo bó hoa, đẩy cửa xe bước ra.

“Trời đất ơi…”

Tống Đàm vừa gói xong gói trà trong tay, chợt nghe thấy Ngô Lan đứng đó ngẩn ngơ, chỉ thốt lên một câu như mộng du.

“?”

Cô tò mò chen qua mấy người nhà đang đơ mặt ra.

Chỉ thấy trong làn sương sớm, Lục Xuyên mặc chiếc áo dạ màu xám đậm, tay phải ôm một bó hoa hướng dương trắng ngà điểm vàng kem, tay trái nhẹ nhàng kéo vali hành lý.

Mà bên trong áo dạ, rõ ràng là một bộ vest được là lượt phẳng phiu.

Cao ráo tuấn tú, nổi bật khó rời mắt.

Tống Đàm cũng sững người.

Cô có dặn Lục Xuyên ăn mặc chỉn chu một chút.

Nhưng không ngờ cái “chỉn chu” của người ta lại long trọng đến thế này.

Bộ vest này, từ nhỏ đến lớn cô chỉ từng thấy trên phim truyền hình.

Còn với người dân trong làng, có khi cả đời này cũng chỉ đến ngày cưới mới được mặc vest một lần.

Mà giờ khoác lên người Lục Xuyên, hỏi ai mà không đơ ra tại chỗ chứ?

Huống hồ, trong lòng anh còn ôm một bó hoa lãng mạn như vậy!

Nhiều người nhìn như thế, Lục Xuyên hình như cũng hơi ngượng.

Qua một lúc, tai anh đỏ ửng lên, môi mấp máy hai cái rồi mới khẽ nói:

“Con chào chú dì, chúc mừng năm mới ạ.”

Bà ngoại đột nhiên “ôi chao” một tiếng, rồi đẩy xe lăn của ông ngoại quay đầu đi về phía bếp:

“Thôi thôi, các cháu nói chuyện đi nhé, bà nhớ ra phải phụ Kiều Kiều nấu ăn, Kiều Kiều, đứng đực ra đấy làm gì? Mau nấu ăn đi con!”

Kiều Kiều “dạ” một tiếng: “Cháu nấu xong hết rồi ạ, anh ơi, anh nhìn khác hẳn luôn á!”

Cậu còn định tiếp tục bày tỏ cảm xúc ngưỡng mộ, ai ngờ Ngô Lan đã quay người lôi cậu vào nhà:

“Vào vào vào, trà này còn chưa gói xong đâu, Kiều Kiều vào giúp mẹ một tay… Tống Tam Thành, ông còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Thao Dang

Chớp mắt, trong sân đã trống trơn, chỉ còn lại Tống Đàm và Lục Xuyên.

Tống Đàm cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ lông mịn màu trắng sữa trên người mình, hơi tiếc rẻ nói:

“Em quên mất là phải mặc đồ đẹp một chút…”

“Không cần đâu.”

Lục Xuyên dịu dàng đáp.

Loading...