Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1216: Bằng lái. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:58:57
Lượt xem: 202
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Đàm lúc này vô cùng bất ngờ vì sự chủ động của bọn họ.
Nhưng mà, còn có người chủ động hơn nữa kia!
Chỉ nghe thấy Trần Nguyên hỏi:
“Cô có cần bọn tôi nộp giấy chứng nhận khuyết tật không? Nếu cần miễn thuế thì phải có giấy tờ để nhập thông tin vào đúng không?”
Hả?
Tống Đàm sững người:
“Không cần đâu! Trang trại bọn tôi vốn đã được miễn thuế rồi. Hơn nữa còn có chính sách phúc lợi từ cấp thành phố, tỉnh và cả trung ương nữa, mỗi năm còn có mấy khoản trợ cấp ấy, không cần dùng đến giấy này đâu.”
Nghĩ một lúc cô lại nói:
“Nhưng mà cũng nên giữ sẵn, để tôi hỏi thử xem có giấy chứng nhận thì khi trả lương có được miễn thuế thu nhập cá nhân không nhé?”
Chuyện chính sách thì cô không rành lắm, để sau hỏi bí thư Tiểu Chúc là được.
Trần Nguyên và cả nhóm phía sau cũng đều ngẩn người.
Nếu không cần giấy chứng nhận khuyết tật để giúp công ty miễn thuế hay xin phúc lợi, thì 4 ngàn tiền lương kia, cũng đủ để thuê mấy người trẻ khỏe nhanh nhẹn rồi.
Vậy tìm họ đến, chẳng phải là…
Mọi người nhất thời có hơi bất an.
Nhưng nếu Tống Đàm mà biết được mấy người này đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ bật cười trước đã, thời nay mà, cứ lấy Trương Yến Bình với Ngô Lôi làm tiêu chuẩn, hoặc có khá hơn chút thì là Tần Quân.
Sau này nếu trong làng tổ chức một c.uộc thi chạy, ba người kia có khi cộng lại cũng không đọ được với mấy anh chân tay không thuận này đâu.
Giới trẻ bây giờ cứ miệng nói mình là "phế vật nhỏ", nhưng liệu có phải chỉ là nói khiêm tốn không?
Chứ về thể lực mà nói… e là đúng là phế thật rồi…
Xử lý xong mấy chuyện lặt vặt, tiếp theo là lúc cần nghiêm túc nói chuyện nội dung công việc của họ.
Tống Đàm trước đó đã ngồi nhà nghĩ nát óc một lúc mà vẫn không tổng kết được mấy câu ra hồn, bây giờ dứt khoát chỉ tay về căn phòng trống bên cạnh:
“Màn hình kết nối hệ thống giám sát trước đây đặt trong nhà, giờ mọi người đều đến rồi, lát nữa tranh thủ chuyển hết qua đây đi.”
“Sau này đây sẽ là phòng giám sát.”
Thật ra hệ thống giám sát trong nhà kia có cảm biến báo động, bình thường không hú thì chả ai ngó tới.
Nhưng giờ thì khác…
“Khu đất mới thuê ở sườn núi bên kia và bãi sông phía dưới hiện vẫn chưa lắp đặt hệ thống giám sát. Mấy chuyện này chắc các anh cũng có kinh nghiệm, rảnh thì qua đó đi khảo sát trước, rồi phối hợp với bên lắp đặt.”
Trần Nguyên gật đầu, bây giờ chuyện gì cũng do anh ta đứng ra đại diện, Tống Đàm nhìn cái là biết sau này người phụ trách nhóm bảo vệ chắc chắn sẽ là anh ta rồi.
Chỉ thấy anh ta nghiêm túc gật đầu, rồi mở sổ ghi chú ra ghi lại mấy điều vừa nói. Sau đó lại hỏi:
“Bên giám sát có giới hạn ngân sách không?”
Cái này còn yêu cầu gì nữa?
Lần trước Tống Đàm lắp giám sát còn phải làm bài tập cấp tốc mới hiểu được chút chút, giờ nghe hỏi lại thấy nhức đầu:
“Anh bảo họ đưa báo giá đi, dùng được là được.”
Trần Nguyên nghe xong là biết cô cũng không rành khoản này.
Thế là anh ta dứt khoát đổi đề tài, chỉ vào nhà xưởng bên cạnh:
Thao Dang
“Sáng nay bọn tôi đi một vòng rồi, bên trong còn thiếu hai camera, chắc phải lắp thêm.”
“Nếu không lắp thì tôi sẽ điều chỉnh lịch trực cho hợp lý.”
“Lắp chứ!” Khoa học kỹ thuật là để phục vụ cho tiện lợi mà, có công nghệ sao không dùng?
Tống Đàm khoát tay luôn:
“Vườn cây, ruộng rau, các khu trong nhà đều là do các anh phụ trách an ninh, cần điều chỉnh gì thì cứ làm.”
Trần Nguyên ngừng một chút, nhận ra Tống Đàm tuy không biết nhưng rất chịu nghe lời khuyên, không khỏi nhẹ nhõm hơn.
Sau đó Tống Đàm lại suy nghĩ:
“Đi từ bên Thạch Đầu Pha xa nhất đến bãi sông cũng mất hơn một tiếng đi bộ… hay là mấy anh trang bị thêm mấy chiếc xe nhé? Xe ba bánh, xe máy, hay xe điện cũng được? Có bằng không?”
Mua xe cũng không phải để tiện đi lại, mà là để đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra, người ta chạy xe thì vụt phát là mất hút, mấy người này mà có cố rướn thì chắc cũng đuổi không kịp.
Trần Nguyên lắc đầu:
“Tôi chỉ có bằng C2, Trần Tư và Thái Hâm có bằng C5, Lục Đồng với Hứa Tân Học có C3… Còn bằng lái xe máy thì có khoảng 14 người đủ điều kiện thi, nhưng mà vẫn chưa thi…”
Anh ta dừng lại một lát rồi bổ sung:
“Để lát nữa tôi tổng hợp lại một lượt.”
“Ồ…” Tống Đàm nghĩ ngợi:
“Vậy cũng được, giờ chưa gấp, lát nữa đi chọn xe nhé.”
Xe máy à… bỏ đi, trước mắt cứ mua mấy chiếc xe điện trước đã.
Mua thêm hai chiếc xe tham quan chạy điện nữa…
Hình như xe điện không cần bằng lái đâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1216-bang-lai-1.html.]
Vừa hay nhân dịp này, cũng nên thay luôn chiếc xe máy cũ kỹ ở nhà, bây giờ đường đều rải nhựa cả rồi, đi xa thì có ô tô, gần thì xe điện cũng tiện.
Tống Đàm thật sự rất muốn sắp xếp một lần công việc cho đàng hoàng chỉnh chu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại đúng là chẳng có gì để giao phó cụ thể cả.
Đành phải khoát tay:
“Bây giờ chưa có xe, làm gì cũng không tiện. Đang rảnh thì mấy anh ai cần thi bằng lái thì cứ đi thi đi.”
“Trên trấn mình có trường dạy lái đấy, anh thống kê lại xem bao nhiêu người, rồi tôi đặt cho một suất đăng ký theo nhóm.”
“Đợi có xe rồi, tôi sẽ chở mọi người đi khắp nơi làm quen địa hình.”
Trần Nguyên sững người: “Đăng ký theo nhóm? Phí ghi danh…”
Ý là… cũng do chủ chi sao?
Anh ta hơi do dự.
Nhưng Tống Đàm gật đầu:
“Tôi lo. Ai có thể thi thì cứ lấy cái bằng trước đi. Sau này tôi cho mượn xe bán tải lên trấn, tiền đổ xăng thì tự chịu nhé!”
Chế độ đãi ngộ thế này, đến cả Trần Nguyên cũng thấy khó tin nổi. Nghĩ mãi, bao cảm xúc lướt qua đầu, c.uối cùng chỉ ngưng tụ lại thành hai chữ:
“Cảm ơn.”
Anh ta trịnh trọng nói.
…
Tống Đàm cưỡi chiếc xe điện nhỏ xinh kiểu macaron, rầm rộ quay trở về nhà.
Vừa về đến, đã nghe thấy trong nhà rộn ràng. Đẩy cửa bước vào, thấy ngay Lục Xuyên đang mặc chiếc áo dài tay màu trắng đơn giản bằng vải cotton, đang cúi đầu rót trà vào ly.
Đẹp trai thật.
Tống Đàm không nhịn được lại ngắm thêm vài cái.
“Ủa?” Cô nhanh chóng đi tới, tiện tay cầm ly trà lên ngửi ngửi mấy cái:
“Sao mà nghiêm túc thế? Tối nay phải chạy deadline à, uống nhiều vậy?”
Lục Xuyên liếc cô một cái, cười nhẹ rồi cầm ly đặt sang bên cạnh:
“Tần Quân tới rồi, anh ta nói ban ngày phải tỉnh táo không được ngủ, nên anh pha cho anh ta một ấm trà đặc. Uống ly này xong thì cầm cự tới mười giờ tối chắc vẫn ổn.”
Vừa nói, vừa lấy thêm một cái ly khác.
Tống Đàm ngạc nhiên: “Tần Quân đến rồi à? Sớm vậy sao?”
“Không sớm đâu không sớm đâu!”
Tần Quân với vẻ mặt dở khóc dở cười bước lại gần, cũng tiện tay với lấy ly trà.
Lục Xuyên vừa lúc đưa ly mới tới, anh ta cũng chẳng để ý gì, nhận lấy rồi khẽ ngửi mùi trà.
“Vẫn là mùi này tỉnh táo nhất nha!”
Tống Đàm bật cười: “Tết không phải tôi đã gói cho anh trà rồi sao?”
“Có gói mà,” Tần Quân cười khổ: “Mẹ tôi bảo uống ít thôi, chừa lại đãi khách quý… trà đó giờ sắp thành trà cổ rồi! Nước trà chuyển sang màu vàng luôn rồi!”
Trà Mao Tiêm tươi không giống như Phổ Nhĩ, phải uống trong năm, càng để lâu trà càng bị cũ.
Chỉ là hiện giờ kinh tế thị trường, nhiều người chờ dịp lễ tết để biếu xén cấp trên, nên loại trà này vẫn bán được đến tận khi trà mới ra.
Lục Xuyên cầm ly trà trên bàn lên, nhìn kỹ rồi cũng đưa mũi ngửi, sau đó đánh giá:
“Dù nước trà có đổi màu, nhưng hương vị vẫn vậy, thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều.”
“Tôi hiểu mà.”
Tần Quân thổi thổi trà, cảm khái:
“Tôi chỉ phát hiện ra một điều, người khác ăn ngon uống tốt là để hưởng thụ. Mẹ tôi thì khác, với mẹ và cha tôi, chỉ khi nào làm ăn có thành tựu thì mới là hưởng thụ thật sự.”
“Cũng bình thường thôi mà!”
Tống Đàm thản nhiên đáp:
“Mỗi người có một mục tiêu sống khác nhau, như tôi chỉ cần người nhà vui vẻ là thấy hạnh phúc rồi.”
Lục Xuyên nhìn cô, khẽ cúi đầu cười dịu dàng:
“Ừ, chỉ cần em vui thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc.”
Tần Quân: …Vậy người ăn cơm chó có thể tìm được hạnh phúc không?
May mà Lục Xuyên rất nhanh đã nghiêm túc lại:
“Chú và thím có chí hướng sự nghiệp mạnh, thật ra là điều tốt, có mục tiêu thì mới giữ được tinh thần hăng hái, cả sức khỏe thể chất lẫn tâm lý cũng sẽ duy trì ở trạng thái tốt.”
Đúng vậy.
Tần Quân cũng hiểu điều đó.
Nếu không tại sao lại có câu “người mà rảnh rỗi quá dễ sinh bệnh” chứ?
Nhưng anh ta vẫn bất lực nói:
“Tôi cũng đâu có ngăn được, chỉ than thở chút thôi… Tết về tính sổ sách, tính đến mức đầu muốn nổ tung, may mà lúc trước không nghe lời mẹ học tài chính kế toán… không thì giờ tiêu đời rồi.”