Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 734: Con cháu đời đời chẳng hết.
Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:42:09
Lượt xem: 176
Tống Đàm ngoài miệng thì nói ngại ngùng, nhưng tay thì nhanh như chớp, đã kịp chỉ đạo Kiều Kiều xúc ít tro thực vật tới, phủ lên đống phân ngỗng kia, rồi nhanh Cúnng quét sạch.
Chẳng mấy chốc, nền xi măng sạch sẽ lại như cũ.
Còn Tôn Thủ Bình thì đờ đẫn cả người, trong đầu chỉ có một dòng chữ to đùng không ngừng nhấp nháy.
"Mất cả thê tử lẫn binh lính!"
Con ngỗng này anh ta tốn bao nhiêu tiền mới mua được? Sao lại để Đại Bạch tha đi dễ dàng thế chứ?!
Đây là con ngỗng nhà quê nuôi lớn đàng hoàng đấy! Chưa tốn một hạt cám nào, lại còn tướng mạo đẹp, thân hình cường tráng, nhìn qua là biết t.hịt chắc và ngon… Anh ta mua với giá 20 tệ một cân!
Vậy con ngỗng này nặng bao nhiêu?
Lúc mua, Tôn Thủ Bình đã cân thử, nặng đủ 10 kg! Khi đó anh ta mừng khôn xiết, cảm thấy con ngỗng này có thể đấu một trận ngang tài ngang sức với Đại Bạch.
Mà đúng thật, chỉ là vừa xông vào một cái đã phân thắng bại ngay.
Chỉ là cái thắng bại này… khác xa với tưởng tượng của anh ta.
Bình luận trực tiếp cũng cạn lời.
[Anh Cún, lần này… nói sao đây…]
[Chỉ có thể nói anh Cún nghĩ cũng đúng, đúng là đòn đánh mạnh mẽ cả về tinh thần lẫn thể xác]
[Có điều, toàn bộ đều đánh lên người anh Cún thôi hahahaha]
[Chợ chúng tôi bán ngỗng t.hịt giá 18 tệ một cân, anh Cún mua con này bao nhiêu tiền thế?]
[Đừng nhìn ngỗng em đánh không lại Đại Bạch, nhưng nhìn cái thân hình và phong thái đó thì ngỗng bình thường cũng chẳng ăn nổi đâu… Tôi đoán ít nhất cũng phải đắt hơn 18 tệ]
[Anh Cún, không ổn thì mình đổi nghề đi, làm mối mấy vụ thấy không thuận lắm đâu]
[Đúng thế, mai mối cho c.h.ó không thành, mà mai mối cho ngỗng cũng hỏng bét]
[Anh Cún ơi, làm mối mà, đôi khi không thể chỉ nhìn sự cân tài cân sức, mà phải xem cảm giác CP(*) nữa, không khí ấy mà, anh hiểu không?]
(*) “Cảm giác CP” là cảm giác thích thú, hưng phấn khi xem hoặc đọc về sự tương tác giữa hai nhân vật được ghép đôi (thường là trong mối quan hệ lãng mạn). Người hâm mộ thường có cảm giác này khi thấy hai nhân vật hòa hợp hoặc đáng yêu cùng nhau.
Bình luận rôm rả, từng câu từng chữ như thể đang chỉ dạy Tôn Thủ Bình cách làm ăn vậy.
Còn anh ta thì vô thức sờ lên gò má vẫn còn hơi nóng và sưng nhẹ, chỉ cảm thấy nỗi khổ của mình đúng là vô ích!
Sao lại thành ra thế này chứ?!
Tống Đàm không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, chỉ có hai chú c.h.ó chăn cừu con là có chút lương tâm. Dù không đánh lại hai con ngỗng hùng hổ kia mà phải né tránh, nhưng giờ ngỗng đi rồi, chúng lại rên rỉ, chui rúc bên cạnh Tôn Thủ Bình, ra sức an ủi anh ta.
Tôn Thủ Bình cảm động vô cùng!
Ai nói c.h.ó chăn cừu tâm cơ chứ?
Đây rõ ràng là ngoan ngoãn đáng yêu mà!
Anh ta ôm đầu hai chú cún con, vừa xoa vừa vuốt, suýt nữa thì nước mắt rơi lã chã.
Ai ngờ vừa xoa được hai cái, còn đang định khoe khoang một chút về sự quyến luyến của c.h.ó con đối với mình, thì hai đứa nhóc kia lại vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh ta, chạy về bên Tống Đàm.
Còn vẫy đuôi như thể dâng bảo vật lên, trông chẳng khác nào muốn Tống Đàm đánh giá trình độ dỗ dành người của hai đứa chúng nó…
Đúng thế!
Tôn Thủ Bình thề với trời, anh ta nhìn rõ ràng từ nét mặt hai con c.h.ó con, ý là như thế đó! Lúc này anh ta suýt nữa thì tức đến nghẹn thở!
Còn bên này, Tống Đàm không chỉ được tặng không một con ngỗng, mà rất có thể Đại Bạch và con ngỗng kia sẽ ngày càng tình thâm ý nặng, sinh sôi con cháu đời đời chẳng hết…
Chậc chậc chậc, bạn của Yến Bình đúng là thật thà quá đỗi!
Cô cũng không thể bạc đãi người ta.
"Kiều Kiều, lấy cho anh Tôn gói mứt bí đao đi!"
Sau đó lại nói tiếp: "Anh Tôn, đừng chê mứt bí đao nhé, đây là lô mới làm của chúng tôi đấy, cửa hàng bán sạch rồi."
Tôn Thủ Bình cực kỳ không cam lòng: "Con ngỗng của tôi 400 tệ lận đấy!" Chỉ cho gói mứt bí đao thôi á?!
"Đúng thế," Tống Đàm cũng nhìn anh ta đầy cảm thông: "Anh Tôn yên tâm, em là người xưa nay luôn nhớ ơn đấy. Đã nói là tìm bạn đời cho Đại Bạch thì cứ để tụi nó ở bên nhau hai năm đi."
"Đến khi chúng nó thành đôi rồi, nếu sinh ra ngỗng con, rồi ngỗng con lại sinh tiếp… Chờ đến khi thành cả bầy ngỗng, em chia cho anh 400 quả trứng ngỗng!"
"Anh xem, trứng ngỗng to thế, giá lại đắt đỏ, thế chẳng phải là kiếm lời rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-734-con-chau-doi-doi-chang-het.html.]
"Hơn nữa còn lời gấp bội nữa… Chẳng phải thế này lãi còn cao hơn gửi ngân hàng à?"
Tôn Thủ Bình: …Ờ, đúng không nhỉ?
Lãi ngân hàng thì đúng là… Ơ ơ ơ!
"Nhưng tôi có định gửi ngân hàng đâu!"
Thao Dang
Tống Đàm thì tròn mắt: "Thế ý anh Tôn là, em đưa lại anh 400 tệ à?"
Tôn Thủ Bình: …
“Thôi thôi!” Anh ta hậm hực nói: “Con ngỗng này cũng không phải các cô muốn, là tôi khăng khăng mang tới, sao có thể bắt các cô đền tiền được? Nói chung, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến Đại Bạch hối hận!”
“Nhất tuyết tiền sĩ!”
Tống Đàm im lặng nhìn anh ta, biểu cảm có chút vi diệu: “Anh vui là được.”
Cô không muốn nói thêm nữa, nhưng trong livestream thì không ai nhịn được.
[Hahahaha quác]
Ngay sau đó, cô quyết định dừng lại đề tài với kết cục sớm đã định này, quay sang nhìn hộp mứt bí đao mà Kiều Kiều vừa mang tới:
“Anh Tôn, hộp mứt bí này tuy hơi ngọt, nhưng đảm bảo là ngon nhất thế giới, anh nếm thử đi.”
Tôn Thủ Bình theo phản xạ xua tay: “Tôi không thích đồ ngọt đâu.”
Chưa dứt lời, đã thấy hai con c.h.ó con lại khe khẽ rúc tới, đôi mắt ngập nước nhìn anh ta đầy tội nghiệp!
Xem ra chẳng nghe hiểu gì nhiều, chỉ có chữ “ăn” là vang lên thật rõ ràng.
Tôn Thủ Bình lập tức hớn hở: “Sao hả, hai đứa vừa mới bán đứng ta mà giờ lại quay sang nịnh nọt đấy à!”
“Ta nói cho mà biết nhé, ta không thích đồ ngọt cũng chẳng chia cho các cậu đâu!”
Nhưng mà...
Anh ta nhìn túi mứt bí nhỏ trong tay, rồi ngước lên nhìn Tống Đàm, không khỏi kêu lên: “Cái này mà gọi là một hộp á?!”
“Cũng không ít đâu!”
Tống Đàm đáp: “Năm miếng lận đấy! Chủ yếu là cái này ngọt quá, ăn nhiều không tốt cho đường huyết. Mỗi ngày ăn một miếng là vừa đẹp, mấy miếng này đủ ăn mấy ngày luôn.”
Cô còn ân cần nhìn hắn:
“Anh Tôn, anh không thích đồ ngọt đúng không? Không sao, nhà tôi có c.h.ó mà, chúng nó thích lắm, chẳng thấy ngán tí nào, hay là anh cho chúng nó ăn đi.”
Phòng livestream đã cười ngả nghiêng.
[Ôi trời ơi!]
[Bốn trăm tệ đổi lấy một hộp mứt bí, mà còn là mứt bí để cho c.h.ó ăn… đỉnh đấy!]
[Tình huống loạn quá, không biết nên cười cái gì trước luôn]
[Nghe tôi này, cười chuyện “con cháu đầy đàn” của Đại Bạch trước, rồi mới cười vụ “rửa sạch nỗi nhục” của anh Tôn.]
[Không không không, rõ ràng phải cười chuyện bốn trăm tệ gửi ngân hàng ăn lãi trước, rồi mới cười vụ trứng ngỗng sắp về tay anh Tôn!]
[Này này! Không ai thấy thương anh Tôn à?]
[Thầy Kiều Kiều sao lại có một bà chị khôn thế cơ chứ?]
[Giờ thì tôi hiểu ai là người quyết định giá cả ở cửa hàng rồi… đúng là gian thương mà!]
[Ơ mà khoan, mứt bí không phải bán hết rồi sao? Sao còn dư ra để tặng anh Tôn được nhỉ?]
[Tôi không ăn được đồ ngọt đâu, mà sao cứ thấy các người ai cũng mua vậy nhỉ, tôi có nên mua không đây]
[Anh Tôn làm ăn thất bại cũng có lý do thôi… đầu óc anh ấy cứ không được sáng sủa ấy.]
[Bậy bạ! Anh Tôn chỉ là vừa bị con ngỗng cái cho mấy phát, giờ chưa tỉnh táo thôi, sao lại bảo anh ấy không thông minh được!]
[Hai con c.h.ó nhỏ này đúng là thực tế quá trời hahahaha]
[Anh Tôn ơi, mấy con Border Collie khôn như thế này mua ở đâu đấy ạ? Có thể giúp em tìm một con không?]
[Ơ cái gì? Anh Tôn là người bán c.h.ó hả? Anh Tôn nhìn em này, em muốn mua một con c.h.ó mực chân trắng!]
[Anh Tôn nhìn em đi, em muốn mua một con c.h.ó “sắt bọc vàng”!]
[Anh Tôn ơi, em lương tháng hai vạn, nuôi một con Kangal có hợp không ạ?]