Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1212: Nấm chiên Hải Minh Uy (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:13
Lượt xem: 196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng c.uối cùng, Tống Đàm vẫn không nhịn được, vừa cười vừa đón lấy viên cơm nắm nhỏ xíu xinh xắn, giống như nửa quả bóng bàn, rồi dưới ánh mắt Kiều Kiều đang ra vẻ người lớn lắc đầu cảm khái, cô cắn một miếng.

Ưm!

Lớp ngoài mang chút giòn xốp cháy cạnh, bên trong lại mềm dẻo, thơm ngọt; cộng thêm hương thơm đậm đà, thanh mát của đậu nành và ngải cứu, chỉ một miếng thôi đã khiến người ta phải thốt lên.

“Ngon quá!”

Kiều Kiều ở bên cạnh yên tâm tiếp tục nắn cơm, còn Lục Xuyên thì đã băm nhỏ nấm khô đã ngâm ráo, cùng với hành tây băm, tóp mỡ băm và thịt tươi cắt hạt lựu cho vào chảo đảo đều.

Hạt tiêu đen cùng các loại gia vị khác vừa vào chảo là khói bốc nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt.

Anh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tống Đàm khi thưởng thức món ăn, nụ cười trên môi đầy mãn nguyện, nhưng lời nói ra lại vẫn bình thản:

“Công thức gốc là dùng thịt xông khói, nhưng nhà mình không có, nên thay bằng chút tóp mỡ và thịt quay cắt nhỏ xào chung.”

“Em thấy đó, chỉ cần cảm giác tương tự là được, thay thế một chút thì chắc cũng không dở. Phải thử mới biết mà.”

Kiều Kiều gật đầu thật mạnh, giờ cậu đã cố gắng suy nghĩ xem còn nguyên liệu gì tương tự để thử nghiệm tạo ra món ăn mới.

“Được rồi, quét dầu vào chảo, dầu nóng rồi thì úp mặt viên cơm xuống chảo.”

“Anh sẽ nhồi phần nấm khô băm xào thịt vào làm nhân, nhớ mớ nguyên liệu mình mua hôm trước không? Có một bịch phô mai lát, đi lấy ra đi.”

Kiều Kiều lập tức nhớ ra mấy lát phô mai màu vàng đậm đó, mắt sáng rực lên: “Dạ được! Em đi ngay!”

Thực ra tủ lạnh ở ngay sau lưng cậu, nhưng với một đứa trẻ, niềm vui lại chính là ở những điều đơn giản thế này. Lục Xuyên để giữ niềm vui đó cho cậu, đợi cho cơm nắm bên dưới bắt đầu thấm dầu nấm dậy mùi thơm, liền xoay người nhường một chỗ.

“Được rồi, xếp từng lát phô mai lên.”

“Phô mai dễ tan chảy lắm, nấu mì gói bỏ vào một lát cũng ngon, có thể thử đó…”

Kiều Kiều như vớ được món đồ chơi mới, cực kỳ nghiêm túc xếp từng lát phô mai lên, rồi bất chợt hỏi:

“Vậy nấu mì sợi có bỏ được không?”

Lục Xuyên suy nghĩ một chút, gương mặt hiện chút biểu cảm kiểu “nghĩ thôi đã thấy không ổn”, nhưng chỉ thoáng qua.

Rồi anh nhanh chóng khích lệ: “Có thể thử. Dù không ngon thì nhà mình nhiều miệng ăn vậy, chắc chắn không lãng phí được.”

“Ừm.” Kiều Kiều gật gù: “Có thể cho heo, cho chó, cho gà, cho vịt ăn…”

Cậu càng lúc càng tự tin, đợi khi phô mai bắt đầu tan chảy bao quanh cơm nắm, liền nhìn chằm chằm vào lọ mùi tây khô trên tay Lục Xuyên hỏi:

“Không dùng cái này được không? Rắc hành lá được không?”

Lục Xuyên phì cười, lúc này cười bảo:

“Biết suy luận mở rộng rồi à?”

“Thử xem đi!”

Một lát sau, món ăn với diện mạo hoàn toàn mới mang tên “Nấm chiên Hải Minh Uy” đã ra lò.

Tống Đàm nhìn hành lá xanh mướt tươi ngon rắc ở trên, rồi lại nhìn cơm nắm bên dưới đang ngập tràn dầu phô mai béo ngậy, không kìm được mà cảm thán:

“Trông kỳ ghê! Nhưng thơm quá!”

Cô cẩn thận cầm một viên lên nếm thử.

Mùi hành lá không thật sự hợp với phô mai, nhưng hương béo ngậy của phô mai lại cực kỳ đậm đà, quấn lấy lớp nhân nấm xào tiêu đen với thịt băm thơm phức bên dưới, cộng thêm lớp cơm cháy giòn ngon bên ngoài…

“Ưm…” Cô trầm ngâm đánh giá: “Món này sau này có thể đặt tên là ‘Cơm nắm Kiều Kiều’.”

Kiều Kiều quả nhiên cười tít mắt, rồi nghiêm túc lắc đầu: “Cái này không phải em nghĩ ra, nên phải đặt là Lục...”

“Khụ!”

Lục Xuyên chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng đưa cho cậu một viên ‘Cơm nắm Kiều Kiều’ khác:

“Nhanh lên, nếm thử đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1212-nam-chien-hai-minh-uy-2.html.]

Sau mùng Bảy Tết, Tề Lâm, Yến Nhiên và Tăng Hiểu Đông là ba người đầu tiên có mặt tại chỗ làm. Ba người cố gắng hẹn nhau đến gần cùng một khung giờ, rồi cùng thuê chung một chuyến xe quay trở lại.

Vừa xuống xe đã thở hắt ra: “Sau Tết mà đi làm lại đông người thật đấy! May mà chỗ mình có làm đường, từ trung tâm thành phố về đây vừa nhanh vừa êm.”

Cả ba người sau Tết đều không hẹn mà gầy đi thấy rõ, Yến Nhiên còn thở dài: “Mang bao nhiêu đồ ngon về nhà, mà cha mẹ tôi nghĩ kiểu gì tôi cũng phải quay lại chỗ làm, thế là thật sự chẳng chừa cho tôi chút nào...”

Tăng Hiểu Đông cũng thở dài thườn thượt: “Mẹ tôi thì nghĩ cách tích trữ đồ lại, mỗi ngày ăn một chút, tiếc chẳng nỡ để tôi ăn luôn.”

Trong ba người thì Tề Lâm là khổ nhất, vì ông nội của anh ta thì tiếc không muốn ăn, cứ cố giữ lại cho anh ta, hai người giằng co tới lui...

c.uối cùng suýt nữa thì cãi nhau to, mới chịu để ông cụ ăn hết mấy món ngon đó.

Nếu là mấy món bổ dưỡng linh tinh thì thôi cũng được.

Nhưng đây là những món mà anh ta đã tốn bao tâm sức đem về, mục đích là để ông cụ cũng được nếm thử, hưởng chút phúc.

Cho nên dù thế nào anh ta cũng không muốn ăn thay.

Nhưng giằng co như thế...

Thao Dang

Cảm động à?

Có thể lúc đầu có chút, nhưng sau đó lại bị những c.uộc tranh cãi sau đó dần dần mài mòn đến sạch trơn.

Hưởng cái gọi là “phúc thân thể” thì chẳng được miếng nào, ngược lại “tâm khổ” thì lãnh đủ.

Nhìn lại thì, nghỉ Tết được mấy ngày, mà con người thật sự là kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần.

Lúc này hành lý được vác về phòng ký túc xá, quét dọn qua loa cái phòng gần như chẳng cần dọn, Tề Lâm ôm laptop đi gặp Yến Nhiên và Tăng Hiểu Đông.

“Cả mùa đông vừa rồi không đúng thời vụ, nhà kính duy nhất cũng là giáo sư thay phiên trông hộ, nhìn bề ngoài thì giống tụi mình chỉ ăn không ngồi rồi.”

“Nhưng năm nay, phía thầy có nhiệm vụ, nhất thời không qua đây được.”

“Ba đứa mình phải nhanh chóng bắt tay vào, đối chiếu lại một lượt kế hoạch trồng trọt năm tới.”

“Làm sao tận dụng tối đa đất đai, lập ra phương án tiết kiệm công sức nhất...”

Ngày đầu tiên đi làm, đầu bếp Tưởng phải mai mới đến, hôm nay bọn họ có thể ăn thỏa thích đặc sản nhà họ Tống!

Giờ đây trong lòng tràn đầy mong đợi, khí thế dâng trào!

Yến Nhiên thậm chí còn đeo găng, đội mũ, cầm thêm flycam: “Đi! Lên núi nào!”

Còn bên ga tàu cao tốc, Trần Nguyên vừa xuống tàu không nỡ nghỉ tại mấy khách sạn hạng sang gần đó, mà sau khi nói chuyện với mọi người trong nhóm, anh ta cũng lên chiếc xe buýt nối thẳng từ ga đến trung tâm thành phố.

Gần bến xe có một khách sạn giá rẻ, không xa đó còn có một điểm dừng mà chỉ người địa phương mới biết, nơi có nhiều xe riêng đi về làng Vân Kiều...

Tất cả đều là thông tin trao đổi qua nhóm chat.

Trần Nguyên vào khách sạn, nhận phòng, ở đó đã có người đến sớm hơn, có thể ghép đôi giường.

Chỉ là vừa mở cửa, trước mắt anh ta là một khuôn mặt đờ đẫn của đồng nghiệp tương lai.

“Sao vậy?” Anh ta tò mò hỏi.

Đối phương giơ điện thoại ra: “Trần Nguyên, link livestream cậu gửi tôi xem hết rồi, còn coi lại mấy bản ghi hình gần đây nữa…”

“Nhưng cậu nhìn tấm ảnh chụp màn hình này, tôi phải chụp hơn mười bảy lần mới được tấm hơi rõ một chút, cậu nhìn người này!”

“Vị lão nhân này bình thường sống trên núi ở thủ đô, sao lại xuất hiện ở đây?”

“Trong video không thấy ông ấy đâu cả, nhưng trong phòng khách có ảnh chụp chung, thoáng qua một cái, tôi may mắn phát hiện được…”

“Tin tôi đi, mắt tôi sinh ra là để do thám đấy!”

“Không nhận nhầm đâu!”

Loading...