Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 455: Rượu cao lương.

Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:40
Lượt xem: 248

Cơn mưa lớn trút xuống suốt cả ngày, vừa hay Ngô Lôi cũng vừa lôi bộ vỏ bọc ghế sô pha sạch tinh từ trong máy giặt ra.

Đừng hỏi vì sao ngày mưa mà lại giặt giũ, hỏi tức là vì ngày thường làm lụng mệt quá rồi. Hiếm hoi mới gặp ngày mưa, Kiều Kiều, Tần Quân và Trương Yến Bình đã sắp xếp công việc đến phát điên, nào là cọ rửa, lau chùi, thay ga giường…

Nói chung, cả buổi sáng chẳng ai được ngơi tay.

Ngô Lôi thấy lòng thật chua xót.

“Đã ở biệt thự rồi mà việc nhà vẫn phải tự làm, thế này mà gọi là biệt thự á…”

Đúng lúc đó, Tần Quân đang ôm bộ ga giường mới tinh đi ngang qua, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “Nhưng mà biệt thự này có phải của bọn mình đâu? Chẳng phải là đang ở ké miễn phí à?”

“Ồ,” rồi anh ta như chợt nhớ ra, “Nhưng tôi là ở đây bao ăn bao ở chính thức đấy nhé.”

Ngô Lôi: …

Anh ta cũng có quan hệ huyết thống với Tống Đàm mà!

Lúc này, dưới lầu, ông chú Bảy đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa rả rích, rồi tìm được một chỗ trong sân: “Vừa hay, trời mưa có thể đỡ tốn công sức, lát nữa chỗ này cũng tiện cọ rửa.”

“Cọ rửa cái gì ạ?” Tống Đàm tò mò nhìn theo.

Ngày mưa thế này, ngoài ông ngoại sáng sớm đã chạy qua chỗ ông nội nghiên cứu đan chiếu cỏ, những người khác đều rảnh rỗi. Đúng là một dịp hiếm hoi để thư giãn thoải mái.

Tống Đàm vốn đang định thử xem mình có thể dẫn linh khí vào nước được không, vậy nên mới ra đây loay hoay một lúc. Cô vừa quay đầu đã nghe ông chú Bảy nói vậy.

Ông chú Bảy liếc cô một cái: “Mảnh đất sát rừng đào kia, con quên là trồng cao lương à?”

“Bây giờ là tháng Bảy rồi, tối qua ông qua xem thử, thấy nó chín cả rồi. Chỉ là gặp trời mưa nên chưa kịp thu hoạch.”

“Á!”

Tống Đàm thật sự quên mất, dù sao thì cao lương với ngô cũng trồng chẳng nhiều, mà lại là Kiều Kiều nhất quyết muốn trồng.

“Chín cả rồi mà không thu hoạch ngay, trời mưa có bị úng thối không ạ?”

Ví dụ như lúa, gặp mưa đúng mùa thu hoạch không những không phơi được mà còn có thể nảy mầm ngay trên thân cây…

Nhưng ông chú Bảy lại lắc đầu: “Cao lương vác súng, không sợ nước ngập, con chưa nghe bao giờ à? Cây này không sợ nước cũng chẳng sợ hạn, yên tâm đi.”

“Ông đang tính, bây giờ chẳng ai ăn cao lương nữa, lát thu hoạch xong đem đi nấu rượu hết nhé.”

Ở nhà Tống Đàm làm mấy tháng nay, cũng chỉ có khách đến mới uống chút rượu, cuộc sống cứ như mất hết thú vui vậy.

“Hả?” Tống Đàm hơi chần chừ. “Lương thực thô đấy ạ, không nếm thử chút sao?” Nghe nói giá trị dinh dưỡng cao, mùi vị ngọt thơm, cô còn chưa được ăn bao giờ.

Đúng lúc Tống Tam Thành đi ra châm điếu thuốc, nghe vậy thì kinh hãi:

“Cái gì?! Ăn cao lương? Không ăn không ăn!”

Ông bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Vừa đắng vừa chát lại khó nuốt, còn mắc cả họng… Nhà mình có gạo ngon thế mà, sao lại phải ăn cái đấy?”

Tống Đàm: ???

Khó ăn vậy luôn à?

“Thế thì thôi!” Cô dứt khoát gật đầu. “Nấu rượu hết đi ạ!”

Nhắc đến rượu, dù Tống Tam Thành không nghiện nhưng thỉnh thoảng cũng uống chút.

Lúc này, ông hào hứng chạy đến bên ông chú Bảy: “Nấu rượu kiểu gì vậy ạ? Làm loại thơm nồng hay loại nặng cay đấy? Loại nồng con uống không quen đâu.”

Ông chú Bảy cũng vui vẻ: “Dù sao cao lương cũng nhiều, nhà mình nấu cả hai loại luôn!”

Chỉ có điều hơi mất công một chút.

Thao Dang

Rồi ông hỏi tiếp: “Vỏ trấu còn không?”

“Còn ạ!”

Tống Tam Thành chỉ về phía nhà kho: “Một đống luôn.”

Rơm rạ thì đã gom lại thành đống ở sau núi, còn vỏ trấu thì để dành nuôi gà vịt, nên vẫn đang được đóng bao cẩn thận.

“Thế thì được rồi.” Ông chú Bảy trầm ngâm suy tính…

“Đàm Đàm, vậy con phải mua một cái nồi hấp lớn, một bộ chưng cất và cả chum đựng rượu cùng chai lọ nữa.”

Nếu chỉ dựa vào cái nồi gang to trong nhà thì chưng cất quá phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-455-ruou-cao-luong.html.]

Tống Đàm nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Phải mua cỡ nào ạ?”

À… cái này…

Ông chú Bảy cũng đã mấy năm rồi không nấu rượu.

Giờ đột nhiên nhắc lại, tuy ông tự tin tay nghề không bị mai một, nhưng cũng khó nói chắc.

Thế nên, ông dè dặt nói: “Nồi hấp không cần quá to, năm mươi cân là đủ. Ta đoán chừng hai mẫu đất của con có thể thu hoạch được hai, ba trăm cân cao lương, chắc sẽ chưng ra khoảng một trăm cân rượu, cứ dựa theo đó mà chuẩn bị đi.”

Một trăm cân rượu á?

Tống Đàm không nhịn được mà bắt đầu suy tính: “Nếu đem bán, thì phải bao nhiêu tiền một chai nhỉ?”

Cô vẫn chưa hiểu lắm về thị trường rượu trắng này.

Ông chú Bảy cạn lời, cao lương còn chưa thu hoạch đâu nhé!

Ông đành hừ một tiếng: “Ít nhất cũng phải một tháng nữa mới biết mùi vị thế nào, bây giờ con đã lo giá cả thì còn sớm quá. Chi bằng suy nghĩ xem đến lúc đó chỗ đậu nành ở vườn trồng sồi sẽ dùng làm gì thì hơn.”

Sau khi thu hoạch cao lương xong, thứ tiếp theo đến mùa chắc chắn là đậu nành.

Nhắc tới đậu nành, Tống Đàm liền hào hứng hẳn lên:

“Con sẽ mua một cái máy làm giá đỗ loại lớn trước!”

Giá đỗ xào, giá đỗ trộn dấm, t.hịt viên om giá đỗ!

Bã đậu, sữa đậu nành, tào phớ, đậu phụ nước, đậu hũ ngàn lớp!

Đậu nành rang, bột đậu, đậu nành hầm móng giò…

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt ngày càng lộ vẻ tham vọng.

“Có phải con nên mua thêm một cái cối xay nữa không nhỉ?”

Ông chú Bảy: …

Ba việc khổ nhất trên đời: chèo thuyền, rèn sắt, bán đậu phụ. Con đúng là nghĩ không thông mà.

Nhưng mà…

“Con tìm thử một cái cối xay nhỏ cỡ bàn tay đi. Đến lúc đó ta sẽ nghiền chút gia vị, mấy thứ mua sẵn ở ngoài hoặc là quá mịn, hoặc là quá thô, còn dùng máy xay bột trong nhà thì cũng không đạt yêu cầu.”

Tống Đàm gật đầu liên tục, lúc này cuối cùng cũng thấy mấy tháng qua của mình không uổng phí, chưa nói đến chuyện khác, đồ ăn trong nhà ngày càng phong phú rồi!

Đến lúc đó, đặt cối xây về, kéo anh Ngô Lôi qua giúp quay vài vòng…

Khụ khụ khụ.

Không được, dù sao cũng là người nhà, chút sức lực của anh Ngô Lôi mà dùng để kéo cối xay thì đúng là phí phạm đậu nành của cô.

Tóm lại, phải tìm thứ gì đó để kéo cối xay mới được!

Cô nghĩ tới nghĩ lui, dần dần chuyển ánh mắt về phía rừng sau núi.

Lúc này, Tống Tam Thành vừa hút xong điếu thuốc, lặng lẽ nhìn màn mưa giăng giăng, đột nhiên hỏi:

“Cơn mưa này rơi xuống, nước trong ruộng lúa không cần phải xả vào nữa. Đàm Đàm, lúa con cấy giờ thế nào rồi? Trồng được chưa? Tháng này còn phải thu hoạch cao lương, rồi đậu nành nữa, ta đoán đào của con cũng gần đến kỳ rồi, bên này lại phải cấy lúa, e là nhân lực trong thôn không đủ đâu.”

Tống Đàm sửng sốt: “Mùa xuân trồng đào trên núi còn có bao nhiêu người tới giúp cơ mà?”

Tống Tam Thành khoát tay: “Mấy tháng bảy, tám, chín hằng năm, phần lớn mọi người đều đi làm xa rồi, phải chuẩn bị trước.”

Thời gian này, những xưởng điện tử, xưởng đồ chơi, xưởng giày dép ở phía Nam đang tuyển người, nếu gặp chỗ làm tăng ca nhiều, một tháng có thể kiếm được năm, sáu nghìn tệ.

Nhưng nếu lớn tuổi thì vất vả hơn, lương ít hơn, song tính ra cũng kiếm được ba, bốn nghìn.

Làm đến Tết về, đừng nói gì khác, ít nhất tiền gạo, mì, dầu ăn cả năm sau, tiền mừng, tiền quà cáp… chắc cũng đủ rồi nhỉ?

Ở quê làm việc tuy tốt, nhưng công việc bên chỗ Tống Đàm lúc có lúc không, không ổn định lắm.

Tống Đàm: …

Mấy trăm mẫu núi mà cô mới nhận thầu thì sao đây?!

Phải giữ chân người lại, lần này nhất định phải giữ chân người ở lại!

Không chỉ phải giữ lại nhóm trung niên và cao tuổi này, mà năm nay dịp Tết đến, cô nhất định phải làm theo lời bí thư Tiểu Chúc, dốc sức kéo một nhóm thanh niên về quê nữa!

Loading...