Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1214: Không thích à? (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:22
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Lan đang chạy xe, gió lạnh rít vào mặt buốt đến châm chích, lúc này khẽ kêu “ái chà” một tiếng:

“Trong ký túc xá có máy lạnh đấy, nhưng điều hòa thì thật ra đâu có bằng phòng lò sưởi ở nông thôn mình. Mấy đứa mới tới, cũng chưa có việc gì đâu. Bình thường rảnh rỗi thì cứ lên núi xuống núi sưởi lửa, tán gẫu chút cũng được hết! Đừng có khách sáo quá nha!”

“Vâng ạ.” Mọi người ngoan ngoãn đáp lời.

Dù là nhóm thanh niên dáng vóc thẳng tắp như cây bạch dương, giờ phút này từng người ngồi thu lu ở đằng sau thùng xe ba bánh, trông chẳng khác nào… một đám nấm.

May mà ngọn núi phía sau cũng không xa, chạy xe một chút là tới nơi.

Tống Đàm vừa dừng xe, đã bị Yến Nhiên ở dãy phòng đơn bên sườn núi gọi qua.

Những người còn lại thì được Ngô Lan dẫn đi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi là mấy tòa nhà trắng dựng san sát nhau, bên ngoài là tường rào và cổng lớn kiên cố.

“Đây là xưởng chế biến nhà tôi, bình thường là làm mấy thứ như tương ớt, ớt nhà mình cay lắm, cắt tay mà nhiều thì không chịu nổi, vẫn phải dùng máy móc.”

“Chỗ bên trái là nhà ăn, ba bữa một ngày đều ăn ở đây, buổi tối còn có bữa khuya.”

Đúng lúc này, đầu bếp Trưởng đang ngồi trước cửa bếp gọt củ cải, vừa gọt vừa bỏ một miếng vào miệng, nhai nhai rồi mặt mày thư giãn hẳn ra.

Thấy Ngô Lan đi tới, anh ta bèn hỏi ngay:

“Loại củ cải này là giống trồng trong làng đúng không ạ?”

“Đúng đấy!” Ngô Lan cười đáp: “Mấy hôm trước có vài nhà trong làng trồng củ cải, cải thảo mang sang biếu, nói là để dành đặc biệt đấy. Tôi nghĩ Tết nhất tới nơi rồi, mọi người cùng nhau ăn bữa ngon, nên mang tới luôn.”

“Được được!”

Đầu bếp Tưởng cười rạng rỡ: “Phải ăn sớm chút, chứ để trời ấm lên thì củ cải dễ bị xốp... Mấy cậu này là bảo vệ mới à?”

Ang ta đánh giá đám thanh niên trông tràn đầy tinh thần trước mắt, rồi nhiệt tình hỏi thêm:

“Trưa nay ăn thịt ba chỉ kho củ cải nhé, hay ăn thịt kho tàu?”

Cái bụng vừa mới tiêu bớt chút xíu, giờ nghe mấy câu hỏi chí mạng thế này…

Cả nhóm nhìn nhau:

“Chào đầu bếp Tưởng, anh nấu gì chúng tôi ăn nấy, không kén chọn đâu ạ.”

“Được được! Yên tâm, món nào cũng ngon cả! Đợi đấy nhé. À phải rồi,” anh ta chợt như có kinh nghiệm mà hỏi tiếp: “Lúc nãy ăn sáng ở nhà họ Tống rồi phải không?”

Thấy cả đám gật đầu, anh ta lại chu đáo hỏi:

“Vậy bữa trưa có muốn dời lại đến một giờ mới ăn không?”

Có thể như vậy luôn hả?!

Cả đám lập tức quay sang nhìn Ngô Lan.

Ngô Lan hơi sững người, nghĩ bụng dù sao bây giờ cũng chưa có việc gì, bọn họ muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó chứ sao! Không lẽ thuê vài người mà lại sợ ăn lắm thì mình lỗ à?

Bà đâu phải kiểu tính toán mấy hạt cơm gạo như thế.

Thế là bà đành gật đầu mơ hồ:

“Muốn ăn mấy giờ thì ăn, cái này đâu phải do tôi quyết đâu, đầu bếp Tưởng làm chủ mà.”

Trần Nguyên mừng rỡ vô cùng, cảm ơn Ngô Lan rồi lại nghiêm túc nhìn sang đầu bếp Tưởng:

“Cảm ơn anh nhiều lắm ạ!”

Đầu bếp Tưởng vừa cười vừa thở dài:

“Không có gì, ai cũng từng trải qua mà… Thôi được, trưa nay để tôi nấu thêm một nồi nước táo mèo cho dễ tiêu hóa!”

Đầu bếp ở đây ai cũng chu đáo thế này sao?!

Trong tâm thế này, cả đám vừa xách hành lý vừa nghĩ ngợi về đủ mọi chuyện đã suy đoán mấy hôm nay… nhưng chỉ có một điều là không giống như trong tưởng tượng của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1214-khong-thich-a-2.html.]

Phải nói thật là… tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì, công việc bảo vệ thật sự vất vả thế nào, ai từng làm đều hiểu rõ. Nếu thân thể bọn họ vẫn còn hoàn hảo thì không sao, nhưng hiện tại… e rằng khó mà gánh nổi trọng trách đó.

Hiện tại đúng là một gia đình nông thôn bình thường, từ chủ nhà đến đầu bếp đều nhiệt tình và chu đáo, như vậy là tốt rồi.

Ngô Lan dẫn họ đến tòa nhà phía bên trái nhà xưởng:

“Bên này là ký túc xá nam, đối diện là ký túc xá nữ, cửa có khóa, đàn ông không được vào đâu đấy.”

Tuy trong đó hiện tại chỉ có mẹ con nhà Địch Tiểu Phượng, nhưng quy củ thì vẫn phải nói rõ từ đầu.

Mọi người đi theo Ngô Lan đều gật đầu, ghi nhớ kỹ.

Tống Tam Thành cũng theo lên, lúc này lấy chìa khóa ra:

“Sắp xếp cho các cậu ở tầng một, bên này có mấy phòng khá rộng, rất thích hợp cho các cậu.”

Dãy nhà bên này không có thang máy, mà nhiều người trong số họ đi lại không thuận tiện, leo lên leo xuống thì vất vả.

Thế nên 23 người được chia vào 6 phòng ký túc, đều là các gian phòng nối liền ở tầng một.

Mở cửa ra, đập vào mắt là một căn phòng bốn người rộng rãi.

Rộng thật đấy, có bốn giường tầng, tầng trên để tủ đồ, tầng dưới để ngủ.

Mỗi chỗ ngủ đều được ngăn bằng tủ ghép, trong phòng có nhà vệ sinh và toilet riêng, có cả điều hòa.

Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Huống hồ mấy phòng ký túc này thật sự còn rộng hơn so với các khu khác.

Trần Nguyên và mấy người đã cực kỳ hài lòng rồi!

Với kiểu ký túc như thế này, họ đã sống nhiều năm rồi, giờ tuy không thể gọi là yêu thích, nhưng để thích nghi lại thì hoàn toàn không có áp lực gì.

Đặc biệt là, điều kiện bên này rõ ràng còn thoải mái hơn hẳn.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này vội vàng cảm ơn Ngô Lan và Tống Tam Thành.

Tống Tam Thành đưa chìa khóa cho họ:

“Mỗi phòng chỉ có bốn chìa khóa, các cậu tự chọn phòng đi.”

Đối mặt với đám thanh niên xa lạ này, ông cũng không nói nhiều, lúc này có phần ngượng ngùng, nghĩ ngợi rồi nói thêm:

“Thật ra làng mình tuy hơi hẻo lánh, nhưng nói chung không có chuyện gì lớn, yên bình lắm.”

“Mời các cậu tới đây, nói thật thì cũng không kỳ vọng gì tiền đồ to tát, chỉ có một điều là, bên này ăn ngon ngủ kỹ, các cậu ở thêm một thời gian sẽ hiểu thôi.”

Chuyện này ông không nói ngoa, trong nhà có bao nhiêu người ra vào rồi, ai nấy đều nói ở đây ngủ rất ngon.

Tống Tam Thành đến tầm tuổi này, ông cảm thấy… ngủ ngon cũng là một chuyện rất rất quan trọng rồi.

Lúc này hiếm khi ông nói mấy lời chân thành như vậy, khiến đám thanh niên không biết đáp lại sao cho phải.

Trần Nguyên lại bật cười:

“Chú, chú khách sáo quá rồi. Giờ con thế này, cũng chẳng mong gì tiền đồ, có công việc tốt là mãn nguyện rồi.”

“Đúng rồi.” Mọi người nhao nhao phụ họa theo.

Thật ra, với tình trạng của họ, nếu thật sự muốn làm việc, ở thành phố cũng không phải không có cách sắp xếp. Nhưng mà…

Thao Dang

Nói sao nhỉ? Đôi khi xa quê một chút, chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Đặc biệt là, không phải cha mẹ người thân của ai cũng như cha mẹ của Trần Nguyên, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho vết thương của con mình.

Trong số họ, có người là rời đi giữa nước mắt bịn rịn của người nhà.

Cũng có người, tự kéo vali mà đi, trên người chỉ còn vài trăm tệ tiền mặt.

Loading...